Lệ Diệu Dương đau lòng đồ sưu tập của mình, sau khi dặn dò chú Triệu thu thập 'Hài cốt' xong, lúc này mới kéo bước chân nặng nề, đi trở về.
Tính toán một chút, cũ không đi mới không tớiđược.
ông vẫn là nhanh chóng, chứng thực chuyện của Manh Manh và đứa bé Cảnh gia kia.
Đang nghĩ như vậy, đi vào phòng khách, người lại sửng sốt.
"Tiểu Tỳ, chị gái của con và Cảnh thiếu đâu, vì sao không thấy?"
Trong đại sảnh, chỉ còn lại người bạn nhỏ Lệ Quân Tỳ, ôm cái IPAD, cong hai chân nhỏ ngồi ở đó.
"Há, Cảnh anh trai tạm thời có việc, đi trước. Chị gái bảo ngày mai trong trường học có đồ vật phải dùng, còn chưa mua, liền đi mua."
Người bạn nhỏ Lệ Quân Tỳ, vì không cho ông biết chị bị bắt cóc, mặt không đổi sắc tim không loạn nói.
"Có việc đi trước à." Lệ Diệu Dương nhíu nhíu mày, nói thầm một tiếng đáng tiếc.
Thằng nhóc này rất tốt, tuổi còn trẻ coi như nhà lập nghiệp, nói đến chí ít đáng tin hơn con thứ hai của mình.
"Chị gái của con có món đồ gì chưa mua? Bây giờ tối như vậy, một cô gái đi ra ngoài mua đồ rất không an toàn. Ba vẫn là gọi điện thoại cho chị con, gọi chị con trở về. . . Thiếu cái gì, bảo ông Triệu phái người đi."
"Không cần, ba ba. . ." Lệ Quân Tỳ đột nhiên thả IPAD xuống, chạy tới dắt tay Lệ Diệu Dương.
"Anh cả vừa vặn cũng có việc muốn ra ngoài, liền tiện thể đi cùng chị gái. Ba ba. . . Anh cả bố trí báo cáo tài cho con chính là thật khó nha, con đều xem không hiểu, ba nói một chút cho con có được không?"
Con lớn nhất hiếm thấy đồng ý ở chung với Manh Manh.
Từ trước đến giờ con trai nghịch ngợm khó dạy, lại hiếm thấy gần gũi mình.
Lệ Diệu Dương suy nghĩ một chút, cũng tốt. . . Liền để con cả và Manh Manh tiếp xúc nhiều một chút, anh đỡ phải đối với bé gái, đều là lạnh như băng.
Liền như vậy, Lệ Diệu Dương ở tình huống không hề biết chuyện gì, bỏ mất cơ hội 'Cứu vớt thiếu nữ vô tội'.
*
Xe Hummer quân dụng màu đen, cấp tốc chạy như bay trên lối đi bộ rộng rãi.
Sau bốn mươi phút, xe lái vào trong bãi đậu xe dưới đất của nhà lớn tổng bộ tập đoàn Lệ Thịnh, cao nhất hiển hách nhất, cũng là nổi tiếng nhất cả thành phố S.
"Anh dẫn em tới đây làm gì?" Nguyễn Manh Manh từ ngực Lệ Quân Ngự ngẩng đầu lên, đầy mặt chống cự chất vấn.
Từ nhà họ Lệ đi ra đến bây giờ, Lệ Quân Ngự vẫn trầm mặt, không nói một lời.
Dọc theo đường đi, mặc kệ cô nháo thế nào, trào phúng thế nào, dù sao. . . Anh chính là gắt gao nhấn cô vào trong ngực, ngoài ra, đối với cô ồn ào bất kỳ điều gì đều thờ ơ không động lòng.
"Anh. . . Anh thả em ra, em phải về nhà!" Trong mắt hạnh của thiếu nữ đều nổi lên một tầng hơi nước.
Đáng tiếc, người đàn ông ôm cô, lại giống như khối băng lớn vậy.
Không có bất kỳ đáp lại không nói, trái lại còn nắm chặt hai tay, ôm cô càng chặt hơn.
Cũng không biết, lồng ngực cứng rắn của mình, dùng sức ôm lấy sẽ cộm sẽ đau sao?
Xe dừng ổn, người đàn ông rốt cục động.
Anh cụp mắt, ánh mắt sâu không thấy đáy quét trên mắt hạnh xao động hơi nước của thiếu nữ, con ngươi ảm ảm.
Một giây sau, không chờ Nguyễn Manh Manh phản ứng, liền kéo mở cửa xe, ôm cô đi ra ngoài.
"Nha —— Lệ Quân Ngự, bạo quân này! Vì sao anh không nói đạo lý như thế hả. . . Anh thả em xuống!"
Nguyễn Manh Manh thật sự muốn nổi giận!
Vì sao Lệ Quân Ngự lại như vậy?
Toàn bộ hành trình không nói câu nào, một câu cũng không giải thích, cứ như thế vác cô lên xe lại vác cô xuống xe.
đáng ghét đáng ghét!
Đây là coi cô là cái gì, hàng hóa sao! ?
Đáng tiếc, dù cho trên vai vác một người, Lệ Quân Ngự cũng như là không cảm giác được trọng lượng.
Bước ra chân dài, không chậm trễ chút nào vác thiếu nữ, đi về hướng thang máy.
Tròng đen nhìn quét, cửa thang máy riêng của tổng giám đốc liền tự động mở ra.
Lệ Quân Ngự vác mèo con liều mạng vặn vẹo, không nghe lời trên vai, đi vào.
Thang máy vững vàng mà nhanh chóng bay lên, chỉ chốc lát sau liền đến tầng cao nhất.
"Keng" một tiếng, cửa thang máy lần thứ hai mở ra.
Tầng cao nhất của cao ốc mở đèn, ở ban đêm như vậy, vẫn đèn đuốc sáng choang.
Đáng tiếc, đã là lúc tan việc, không gian to lớn trừ hai bọn họ ra, không có một bóng người.
Lệ Quân Ngự vác Nguyễn Manh Manh sải bước, đi vào phòng làm việc của mình.
"Ầm ——" cửa phòng làm việc bị tầng tầng đóng lại, khóa kín.
Tiếp đó, người đàn ông im lặng không nói, ôm mèo con đang vác trên vai, đặt trên ghế salông rộng lớn.
"Lệ Quân Ngự, anh. . ."
Nguyễn Manh Manh còn chưa nói ra khỏi miệng, thân hình cao lớn của người đàn ông đã áp tới.
Sau đó ngay lập tức, cô liền cảm thấy trên môi truyền đến một trận đâm nhói.
"Hít ——" Nguyễn Manh Manh hít vào một hơi, "Lệ Quân Ngự, anh lại cắn em!"
/460
|