Bà Xã Ngọt Ngào Đáng Yêu: Lệ Thiếu Sủng Tận Trời
Chương 357 - Anh Cả, Anh Là Đang Đào Góc Tường Nhà Em!
/460
|
"Tại sao không thể?" Lông mày của bạo quân nhướng lên, dùng giọng điệu lạnh lẽo phun ra câu nói.
Nguyễn Manh Manh: "..."
Được rồi, cô bị câu trả lời của Lệ Quân Ngự làm nghẹn đến nói không ra lời.
Tại sao không thể?
Lệ Quân Ngự làm sao có thể khẳng khái phát ngôn như thế? !
Cô là bạn gái Lệ Quân Đình nên có thể xem tạm là em dâu của Lệ Quân Ngự đi.
Không thể bắt nạt (lừa gạt) vợ bạn, huống chi là của em trai ruột!
Nguyễn Manh Manh nghĩ đến'Quan hệ hợp tác' giữa mình và Lệ Quân Đình, trong lòng không khỏi dâng lên một trận chột dạ.
Chớ đừng nói chi là cô và Lệ Quân Đình còn đã xảy ra... Loại quan hệ kia.
Nghĩ tới đây, mắt thiếu nữ buông xuống, lóe qua một tia lờ mờ.
Tầm mắt Lệ Quân Ngự vẫn đặt ở trên mặt cô, không bỏ sót tia thất lạc vừa lóe lên nơi đáy mắt.
Dù cho cô buông xuống mi mắt, vẫn không thoát được ánh mắt của anh.
Con ngươi Lệ Quân Ngự lạnh lẽo, dùng giọng điệu thâm trầm nói: "Cho nên mới bảo em bỏ thằng nhóc đó đi. Thằng hai vừa đào hoa vừa không có ý thức trách nhiệm, cả ngày ăn mặc hoa hòe
như Khổng Tước đi quyến rũ phụ nữ. Bạn gái của nó gần như có ở khắp nơi Trái Đất này..."
"... Có khắp nơi trên trái đất sao? Anh cũng khoa trương quá đi!" Nguyễn Manh Manh không nhịn được giương mắt, thay 'Bạn trai' mình biện giải.
Lệ Quân Ngự cụp mắt, dùng ánh mắt ghen tuông liếc cô một cái: "Không phải khắp nơi thì cũng là nửa vòng trái đất rồi..."
Nguyễn Manh Manh: "..."
Ách, cái giọng điệu này tại sao nghe mùi chua nồng nặc thế này.
Mà giọng nói lạnh lẽo của bạo quân đại nhân vẫn tiếp tục vang lên: "Cho nên em nhanh chóng chia tay nó đi. Đàn ông như nó không đáng giá để em phó thác..."
Anh nhìn về phía thiếu nữ bị mình ép nơi góc tường, trầm giọng nói: " Còn anh thì không giống nó, anh chỉ thích em."
Anh chỉ thích em?
Anh chỉ thích em!
A —— chỉ —— yêu —— mình —— em ——
Đại não Nguyễn Manh Manh liền ngừng hoạt động tại chỗ.
Tiếp theo trống rỗng, thiêu đốt, kịp thời!
Trong đầu lăn qua lộn lại đều là câu ´ Anh chỉ thích em` của Lệ Quân Ngự.
Chỉ thích cô, là nói chỉ thích mình cô sao?
Trong hai bốn năm trong cuộc đời của Lệ Quân Ngự, người anh thích chỉ có một mình cô, cô là duy nhất!
Rõ ràng biết không nên nhảy nhót, kích động, vui vẻ... Nhưng đầu óc thiếu nữ đã trống rỗng, căn bản không để ý tới nhiều như vậy.
Cô liều mạng tự nói với mình, không thể nhanh như vậy tiếp nhận anh, không thể lại một lần nữa bị anh trêu đùa.
Phải nhớ rỡ tên bạo quân kia lúc trước đã làm cô tổn thương ra sao!
Trong lòng rõ ràng đang đấu tranh kịch liệt, nhưng khóe môi Nguyễn Manh Manh lại không nhịn được cong lên.
Thích cô, chỉ thích cô...
Chỉ thích một mình cô...
Ngay khi nỗi lòng Nguyễn Manh Manh đang bất định, sắp không thể kiên trì được nữa.
Một giọng nói lười nhác, gợi đòn từ bên hành lang truyền sang.
"Anh cả, nói xấu sau lưng người khác thì thôi đi... Anh còn muốn đào góc tường nhà em. Anh đối xử với em trai mình như thế hả?..."
Vóc người thon dài, rắn chắc trong bộ lễ phục màu đen, Lệ Quân Đình từ trong bóng tối đi ra.
Anh hơi nhíu mày, sóng mắt chuyển động ,một bộ dạng tà tứ biếng nhác xem trò vui.
Nhìn thấy Lệ Quân Đình, Nguyễn Manh Manh lập tức như bị điện giật vội đẩy Lệ Quân Ngự ra.
Không chỉ như thế, màu hồng ngọt ngào trong đầu vừa nãy liền lập tức bị triệt tiêu.
Cô nhớ đến thân phận của mình, nhớ tới chuyện đã xảy ra giữa cô và Lệ Quân Đình còn có ' quan hệ hợp tác' của hai người bọn họ .
Nhưng mà, tay nhỏ vừa mới chặn lại lồng ngực người đàn ông, liền bị bàn tay của anh bá đạo nắm lấy.
Người đàn ông một cái liền kéo cơ thể nhỏ bé muốn lùi lại trở về.
Lệ Quân Ngự không thèm liếc mắt đến đứa em của mình mà chỉ bận tâm giữ lại thiếu nữ đang có ý định trốn tránh trước mặt.
Biết mèo con nhà anh đối với lão nhị ngượng ngùng áy náy, cũng không khiến cô phải trực tiếp đối mặt với anh.
Bàn tay lớn nhấn ở sau gáy cô, đem đầu của cô nhấn vào lồng ngực của mình để ngăn trở tầm nhìn.
Lệ Quân Ngự lấy chiếc mũ đỏ trên đầu thiếu nữ kéo xuống, che khuất mặt.
Làm cho cô cả người đều chôn trong lồng ngực của anh, cách trở tầm mắt của cô.
Tiếp đó, mới nhấc lên ánh mắt.
Ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị đảo qua khuôn mặt cà lơ phớt phơ của lão nhị.
Lệ Quân Ngự trầm mặt xuống, lạnh như băng phun ra ba chữ —— "Nói tiếng người."
/460
|