Cô cong môi cười: "Không cần 30 giây, 10 giây là được rồi..."
Cô liếc mắt nhìn Lệ Quân Ngự, nhanh chóng nói: "Em cảm thấy lời nhị thiếu rất có tính tham khảo. Anh đối với em lúc lạnh lúc nóng, tức giận thì bảo cút, ai biết anh lần này có phải là tâm huyết dâng trào hay không. Hơn nữa, anh còn uy hiếp em, hung hăng... Vì vậy, kiểm tra, anh cần phải kiểm tra! Kiểm tra ba tháng, sau khi vượt qua sẽ chính thức hẹn hò!"
Cô mạnh mẽ rút bàn tay từ trong tay Lệ Quân Ngự, duỗi ra ba ngón trắng noãn.
Giơ ra 'ba' quơ quơ trước mặt Lệ Quân Ngự.
Ánh mắt bạo quân chìm xuống, chặn ba ngón tay của Nguyễn Manh Manh, ấn trở về.
"Không được" Hai chữ lạnh lùng biểu đạt sự từ chối.
Thuận tiện cũng quyết định sẽ để lão nhị đến vùng Trung Đông ở cả đời, chết già ở đó!
"Vậy cũng được, nếu là như vậy, em sẽ thu lại lời nói vừa nãy. Em phản đối việc hẹn hò, từ chối..."
Nguyễn Manh Manh nói xong liền muốn leo xuống khỏi Lệ Quân Ngự.
Lệ Quân Ngự rất vất vả mói có thể xác định được tình cảm của mình, đem mèo con từ tay lão nhị và Cảnh Dịch Tranh đoạt lại, sao có thể cho phép cô chạy như vậy.
"Chờ đã..." Anh tóm lấy tay của Nguyễn Manh Manh, lại bị mèo con tránh được.
Chỉ có thể xé váy của cô.
Nguyễn Manh Manh: "..."
"A... Lệ Quân Ngự, anh thật quá đáng mà!!!" Nguyễn Manh Manh cũng đáp trả lại, dùng ánh mắt tự cho là hung dữ mà không biết rằng, ánh mắt đó đối với Lệ Quân Ngự lại rất mê hoặc.
"Trước hết đừng đi vội, chúng ta nói chuyện một chút" Lệ Quân Ngự cố gắng áp chế sựu bá đạo hung hăng, hơi dừng lại một chút, hạ thấp giọng nói, dỗ.
Giọng điệu của anh trầm thấp, cùng với lười biếng cưng chiều. Không thể không nói, Nguyễn Manh Manh nói đúng.
Cô không khỏi cảm thấy tự hào. Lại nhìn Lệ Quân Ngự với ánh mắt ngạo nghễ, đáy lòng thoáng giãy dụa, cuối cùng vẫn lựa chọn cúi đầu trước nhan sắc.
Nguyễn Manh Manh giữu chặt móng vuốt của anh đang đặt trên váy mình, nhẹ nhàng hỏi: "Ừm... Anh muốn nói chuyện gì?"
Lệ Quân Ngự: "Không muốn kiểm tra..."
Nguyễn Manh Manh: "Không được, nhất định phải làm!"
Con ngươi Lệ Quân Ngự trầm xuống: "...Vậy thì nói chuyện cụ thể"
"Ha, nói như vậy, là anh đồng ý?!" Khuôn mặt cô hồng lên, nhất thời lộ ra hai cái núm đồng tiền, mắt hạnh dịu dàng cũng tỏa sáng.
Dáng vẻ đó rất dễ nhìn.
Lệ Quân Ngự hận không thể ấn Nguyễn Manh Manh vào trong ngực mạnh mẽ hôn cô.
"ừm, chúng ta mỗi người đều nhường nhau một bước" Anh gấp gáp nhìn chằm chằm vào đôi môi mê người, thấp giọng nói.
"Anh đồng ý lời đề nghị của em, làm kỳ khảo sát. Em... không thể từ chối anh khi đang trong thời gian kiểm tra." Nói xong, Nguyễn Manh Manh nâng cằm cô lên định hôn lần thứ hai vào cặp môi mê người này.
Đáng tiếc lại bị Nguyễn Manh Manh dùng tay cản lại, từ chối phũ phàng.
Nguyễn Manh Manh chính nghĩa nói: "Không được-- Kiểm tra chính là kiểm tra, làm sao có thể cho anh tùy tiện chạm vào"
Nếu nói như vậy, Nguyễn Manh Manh nếu muốn trả hàng thì sao có thể trả khi tiện nghi đều bị chiếm!
Ánh mắt Lệ Quân Ngự hơi u ám: "Vậy thì giảm thời gian kiểm tra-- ba ngày"
"Không được, ba tháng!" Nguyễn Manh Manh không khoan nhượng.
"Một tuần"
"Không, ba tháng!"
"Lần cuối cùng, hai tuần"
"No, ba tháng!!!"
"Ba tuần"
"Ba... A, Lệ Quân Ngự... Anh làm gì, buông ra... Phạm quy..."
Cuối cùng,dựa vào lý lẽ của Nguyễn Manh Manh và sự hung hăng bá đạo, Lệ Quân Ngự cưỡng hôn cô, thời gian kiểm tra sẽ là nửa tháng.
/460
|