"Nguyễn Manh Manh, em lại đây--"
Hội nghị kết thúc, Lệ Quân Ngự trầm mặt, ngoắc ngoắc ngón tay về phía cô.
Nguyễn Manh Manh chột dạ, lùi về sau một bước. Cô làm một kẻ ngốc mới có thể tồn tại đến bây giờ.
Lệ Quân Ngự híp mắt lại, quét mắt tới quyển sách nhỏ, nói: " Em giải thích cho anh một chút, cái gì gọi là 'trong lúc kiểm tra không được có hành động thân mật', hôn em một lần trừ 3 điểm, ôm một cái trừ 2 điểm, cầm tay còn trừ 1 điểm, hả?"
Nguyễn Manh Manh: "chính là nghĩa trên mặt chữ a... Em đều viết rất rõ ràng"
Cô viết tiêu chí đánh giá đó, hàng ngày đều có thể dễ dàng vượt qua, được 10 điểm.
Nửa tháng kiểm tra, tổng cộng anh có thể đạt được 450 điểm. 60% của 450 điểm thì đạt, chính là được 270 điểm.
"270, chỉ cần 270 phút... Sau nửa tháng, nếu như anh được 270 điểm, em sẽ hẹn hò với anh. Nhưng nếu như không đượ 270 điểm, vậy em chỉ có thể nói, chúng ta không có quan hệ."
A, còn không có quan hệ.
Đây là tiết mục xem bói?
Lệ Quân Ngự nhíu mày nhìn qua quy định mèo con nhà anh viết.
1. Hôn một cái trừ 3 điểm.
2. Ôm một cái trừ 2 điểm.
3. Cầm tay cô trừ 1 điểm.
4. Hung dữ với cô, trừ 1 điểm.
5. Trước mặt người ngoài có cử chỉ thân mật với cô, trừ 100 điểm.
6. Nhìn người phụ nữ khác, trừ 100 điểm.
7. Bị người khác, đặc biệt là người nhà họ Lệ biết chúng ta hẹn hò, trừ 200 điểm!!!
Nhìn thấy điều cuối cùng, con ngươi của Lệ Quân Ngự so với lúc nãy còn lạnh hơn.
"Điều 7 này là cái gì? Chúng ta hẹn hò còn không muốn người khác biết..."
Có thể lừa mèo con đến tay, Lệ Quân Ngự hận không thể thông báo cho thế giới này biết, vậy mà mèo con nhà anh lại ghét bỏ--
"Nguyễn Manh Manh, anh vậy mà không nhận ra em là người như vậy, hả?" Giọng điệu Lệ Quân Ngự trầm thấp tỏa ra hơi lạnh, tiếng nói từ tính không hề che giấu sự bất mãn.
Nguyễn Manh Manh thấy anh như vậy, càng chột dạ hơn.
Cô biết, bạo quân đại nhân cao ngạo lạnh lùng, khẳng định là không quen kiểu che giấu này.
Thế nhưng...
"Anh đừng giận mà..." Nguyễn Manh Manh chủ động đi tới, kéo tay áo Lệ Quân Ngự lấy lòng.
"Yêu cầu như vậy, cũng là vì tốt cho chúng ta... Anh xem, chú Lệ và những người khác đều nghĩ rằng em và nhị thiếu đang hẹn hò. Sau đó, nhị thiếu bị ném sang vùng Trung Đông, em liền hẹn hò với anh... Anh nói xem, bọn họ sẽ không cảm thấy, em... Em gây chuyện, làm rạn nứt tình cảm anh em của mấy người chứ?"
Đại não Nguyễn Manh Manh bắt đầu mở rộng, cảm thấy mình chính là một yêu phi.
Nếu là một Đát Kỷ, vậy cô sẽ không được trời tha thứ!
Lệ Quân Ngự hừ lạnh một tiếng: "Dù em có là yêu phi thì tôi cũng không phải hôn quân"
Nguyễn Manh Manh: "..."
Cô biết, anh không phải là hôn quân. Bởi vì anh là bạo quân...
Đáng tiếc, lời này Nguyễn Manh Manh sao dám nói, giấu còn không kịp nữa kia.
"Về phần lão nhị..." Khóe môi anh mang theo ý lạnh, "Từ giờ trở đi, anh không muốn từ miệng em nói ra những việc của nhị thiếu hay Lệ Quân Đình."
Mèo con của anh, mắt, miệng, kể cả trong lòng đều chỉ được phép có một mình anh.
Lão nhị còn sống đã là sự nhân từ lớn nhất của anh rồi.
Nếu Lệ Quân Đình không phải là em trai ruột, biết trước chuyện xảy ra của cô và lão nhị, lại còn tự mình nói một đằng làm một nẻo đẩy ra xa.
Lệ Quân Ngự không phải chỉ là ném đến vùng Trung Đông đâu.
Bài 'Chào mừng đến với Bắc Cực' cũng có thể đưa cho lão nhị.
/460
|