Nguyễn Manh Manh đột nhiên nhìn thấy Cố Huyễn, đều sửng sốt.
Thời gian dài như vậy chưa thấy anh, cô hầu như đều sắp đã quên người tên Cố Huyễn.
Lúc này, thấy anh ta dùng loại ánh mắt tự yêu mình mà bố thí nhìn mình kia, suýt chút nữa làm cô phun ra bữa sáng ngọt ngào vừa ăn sáng nay.
"Không cần, tôi không có lời nào muốn nói với anh."
Nói xong, Nguyễn Manh Manh muốn vòng qua Cố Huyễn.
Ai biết, lúc đi qua bên cạnh Cố Huyễn, anh ta vậy mà đưa tay bắt lấy tay cô ——
"Manh Manh, anh trai Cố Huyễn biết em còn đang ghen. Em yên tâm, lúc này anh trai Cố Huyễn lại đây sẽ không để cho em bị oan ức, em trước hết nghe anh trai Cố Huyễn nói..."
"Mẹ nó, anh buông tay cho tôi——" Nguyễn Manh Manh lại như đụng vào thứ gì không sạch sẽ, dùng sức bỏ tay Cố Huyễn ra.
Cố Huyễn bị cô vung một cái, suýt chút nữa đụng vào tường.
ánh mắt anh biến đổi, muốn nổi giận tại chỗ.
Nhưng nghĩ tới mục đích lần này đến tìm Nguyễn Manh Manh, càng đè xuống tức giận.
Nguyễn Manh Manh bỏ qua Cố Huyễn, vô cùng thiếu kiên nhẫn nhấc mí mắt lên: "Còn có, tôi chỉ có chị gái, không có anh trai gì... Danh xưng anh trai Cố Huyễn này, buồn nôn lại như phim khổ tình thế kỷ trước, tự anh kêu không khó chịu chứ người ta nghe cũng cảm thấy khó chịu."
"Manh Manh, em làm sao có thể —— aiz, quên đi..." Cố Huyễn thở dài, dùng một động tác tự nhận là rất tuấn tú, chải tóc một cái.
"Anh biết em là vì hấp dẫn sự chú ý của anh, mới cố ý nói như vậy. Quên đi... Em vẫn là không hiểu chuyện như vậy, anh không trách em..."
Nguyễn Manh Manh: "..."
Mẹ nó, Cố Huyễn là loại não chó má gì vậy.
Cô biểu hiện căm ghét đối với anh ta rõ ràng như thế, anh ta lại còn có thể cho là vì mình thích anh ta! ?
Nguyễn Manh Manh bỗng nhiên có loại ảo giác đàn gảy tai trâu.
Mà Cố Huyễn, còn đang tự mình tiếp tục: "Manh Manh, trước đây em không như vậy. Trước đây anh trai Cố Huyễn chỉ cần thân cận em, em liền rất cao hứng."
Cố Huyễn liên tục thở dài, lại nghiêm mặt, dùng giọng điệu nghiêm túc nói: "Em phải hiểu được, em biểu hiện như vậy, không những không thể gây nên sự chú ý của anh, còn có thể chữa lợn lành thành lợn què. Ngoan, anh trai Cố Huyễn biết em ăn giấm của anh và Kiều Kiều, nhưng em đừng tiếp tục cố ý đối nghịch với anh trai Cố Huyễn... Ngoan ngoãn, cùng anh trai Cố Huyễn về nhà họ Nguyễn. Lần này, anh trai Cố Huyễn thỏa mãn em, anh có thể giải trừ hôn ước với Kiều Kiều, đính hôn với em."
*
Cùng lúc đó, ở nhà lớn cách khoa học kỹ thuật Ngự Diệu, ngoài ra còn có ba cây số bên lề đường.
Lăng Đông vội vội vàng vàng kêu dừng cho xe, từ trên xe bước xuống.
Anh nắm điện thoại di động, khuôn mặt lo lắng: "Cái gì, cậu nói cái gì... Lặp lại lần nữa? !"
Đầu bên kia điện thoại, giọng căng thẳng của người phụ trách Nam Phi truyền đến: "Sáng sớm hôm nay lăng Bắc tiên sinh không tới làm, lúc đầu tôi cho rằng anh ấy ngủ quên liền không để ý. Sau đó thấy anh ấy vẫn không tới, liền đến nơi ở mà công ty an bài cho anh ấy tìm, mới phát hiện người đã sớm không ở đó."
"Hộ chiếu, bóp tiền, điện thoại di động còn có rương hành lý, toàn bộ đều không thấy. Trong phòng không có dấu vết tranh đấu, khẳng định không phải vào phòng cướp đoạt hoặc là bắt cóc. Nhưng dù cho như vậy, tôi cũng báo cảnh sát ngay lập tức —— kết quả, kết quả cảnh sát nói, tra được ghi chép lăng Bắc tiên sinh xuất cảnh, từ nửa ngày trước anh ấy đã rời khỏi Nam Phi!"
Lăng Đông nghe vậy, có âm thanh kẹt ở yết hầu.
Hai ngày trước anh thật vất vả gạt Đại thiếu gia, trải qua mối quan hệ, muốn nhờ người phụ trách Nam Phi bên kia, liên hệ Lăng Bắc.
Chỉ muốn hỏi Lăng Bắc một chút, có biện pháp gì đưa anh ta ra ngoài hay không.
Kết quả người còn chưa chính thức liên lạc tới, Lăng Bắc lại liền chạy!
Lăng Đông: "Điện thoại thì sao? Điện thoại có tiếp hay không!"
Người phụ trách thở dài: "Từ lần trước lăng Bắc tiên sinh gọi điện thoại về công ty, sau khi quấy rầy Đại thiếu gia bị đưa vào sổ đen, Đại thiếu gia cũng cho người tịch thu điện thoại di động của anh ấy rồi. Anh ấy ở Nam Phi, đừng nói là gọi điện thoại, chính là lên mạng cũng khó khăn... Aiz, cũng không biết lăng Bắc tiên sinh là làm sao làm có được vé máy bay."
Nghĩ tới đây, người phụ trách sốt ruột: "Lăng Đông tiên sinh, việc này làm sao bây giờ? Nếu như bị đại thiếu biết, hỏi trách xuống... Chúng ta, chúng ta..."
Không nói, đương nhiên không thể nói.
Lăng Đông quyết định mạo hiểm, trước tiên gạt Đại thiếu gia đè chuyện này xuống.
Anh chỉ có thể phái người bảo vệ ở phi trường, lấy hiểu biết của anh đối với anh trai mình, Lăng Bắc dám tự tiện chủ trương rời khỏi Nam Phi, nhất định là vì về nước S.
/460
|