Nguyễn Manh Manh mới vừa bất quá nhất thời chưa lấy lại tinh thần.
Vào lúc này bừng tỉnh, phát hiện Cố Huyễn đến gần như thế, phản xạ có điều kiện chính là một cái tát vỗ vào trên mặt Cố Huyễn.
"A —— biến thái!"
Cô thực sự nhịn không được, tay nhỏ chụp trên khuôn mặt đầy mỡ đến cực điểm kia của Cố Huyễn.
Sau đó, cũng bởi vì nhịn không được, quên kiềm lực lại.
Sau đó ngay lập tức, mọi người liền rõ rõ ràng ràng nhìn thấy, Cố Huyễn lấy mắt trần có thể thấy được theo độ cong đường pa-ra-bôn, trực tiếp bị Nguyễn Manh Manh tát bay ra ngoài.
Vậy, vậy mà... Cứ như thế bị đánh bay!
Mọi người nhất thời nhìn đến hết há hốc mồm.
Mặc kệ là đồng bạn cùng đến với Cố Huyễn, hay là Cao Hán Thu, chủ tịch, hiệu trưởng.
Tất cả đều bị sức mạnh quái dị của Nguyễn Manh Manh làm kinh ngạc!
Thoáng biểu hiện bình tĩnh bình thường, chỉ có mấy người bọn tên béo.
Dù sao, bọn họ đã sớm từng trải qua cái gì gọi là 'Nắm đấm sắt' rồi.
Đối với giả thiết thiếu nữ có sức mạnh quái vật - Nguyễn Manh Manh, đã tập mãi thành quen.
"Cô... Nguyễn Manh Manh, cô đây là bạo lực học đường! Nhiều người nhìn như vậy, cô cũng dám động tay. Ngay cả chủ tịch, hiệu trưởng ở này, cô cũng không biết thu lại... Tôi xem lần này cô còn có cái gì giải thích!"
Lúc này Diêm Sâm phản ứng đầu tiên.
Anh ta lập tức nhảy ra, dùng ngón tay chỉ về Nguyễn Manh Manh, lớn tiếng quát.
Trên mặt kia, khóe miệng kia, đuôi lông mày kia, tất cả đều là không che giấu được nụ cười.
"Bạo lực học đường cái đầu cậu, đó rõ ràng là tự vệ, đả kích sói háo sắc —— khuôn mặt to kia của Cố Huyễn học trưởng đều sắp tiến đến trên mặt Manh Manh, bây giờ còn không hất đi, giữ lại đến tết sao!" Cảnh béo nhảy ra đối lập với Diêm Sâm.
Văn phòng vừa mới yên tĩnh lại, lại ầm ĩ thành chợ bán thức ăn.
Chính vào lúc này, một tiếng trung khí mười phần của chủ tịch quát chói tai, kết thúc hết thảy cãi vã.
"Được rồi, không cần lại ầm ĩ —— vừa nãy tôi và hiệu trưởng còn có giáo viên Cao đều ở đây, chúng tôi thấy rất rõ ràng, là Cố Huyễn hành động không đúng lúc, Nguyễn bạn học hành động xác thực chỉ là tự vệ."
ánh mắt lạnh lùng mà sắc bén của chủ tịch, cố ý quét về phía Diêm Sâm.
Làm tất cả phản bác vừa đến miệng anh ta, đều nuốt xuống.
Tuy rằng đầu chủ tịch bị đám học sinh này làm cho có chút đau, nhưng lý trí vẫn còn.
Thân phận thím ba Lệ gia xác thực cao quý, nhưng cô ta cũng không phải họ Lệ.
Tuy là trưởng bối của Lệ đại thiếu, nhưng ở Lệ gia, nào có thực quyền lớn như con trai cả và cháu trai - Lệ thiếu.
Có chủ tịch phán quyết nghiêng về một phía, chuyện Cố Huyễn bị Nguyễn Manh Manh đánh bay, chỉ có thể qua loa hiểu rõ.
Mà Diệp Phong và Nguyễn Manh Manh tranh cãi, sau khi Diệp Linh Khê phát ra bức ảnh khuôn mặt, cũng tạm thời lắng lại.
Chờ đến khi chủ tịch và hiệu trưởng rời khỏi, lúc này Cố Huyễn mới được người đỡ đứng lên một lần nữa.
Xoa cái trán sưng vù của mình, Cố Huyễn không hiểu, hoàn toàn không hiểu...
Tại sao anh đưa thân phận của dì ra —— đường đường là thím ba Lệ gia, lại một mực không chỉ huy được chủ tịch của một trường trung học phố thông! ?
Đến cùng là chỗ nào có vấn đề? Chỗ nào...
*
Chủ tịch 'Để tâm bảo vệ', làm phân tranh trong sân trường bị ép xuống.
Nhưng trên internet, thảo luận liên quan tới 'Bạo lực học đường' của trường tư nhân Trí Học vẫn còn tiếp tục.
Quảng đại Internet hữu và dư luận truyền thông, lúc này càng nhiều đều là dùng ngòi bút làm vũ khí đối với Diệp Phong.
Ra tay đánh nữ sinh, ức hiếp kẻ yếu, việc này ở bất luận thời đại nào cũng là hành động bị phỉ nhổ.
Còn có nhân viên y tá bảo vệ công tác ở bệnh viện, lén lút tung đoạn phim tình hình và tình trạng cơ thể thực tế của Diệp Phong lên internet.
Trong phim cho thấy, Diệp Phong căn bản không có bị thương.
Anh ta xác thực có hiện tượng gãy xương tay, nhưng không nghiêm trọng lắm.
Ngoài ra, đầu không có bị thương, cũng không có hôn mê không chữa trị, càng không có nghiêm trọng đến mức cần ở phòng bệnh ICU.
/460
|