Đầu bên kia điện thoại, bạo quân đại nhân thật lâu không trả lời.
Nguyễn Manh Manh suy đoán có lẽ là sau khi bị cô nói trúng tim đen, bạo quân nào đó ngại ngùng, thậm chí là tức giận nổ tung.
Cũng mặc kệ anh, cô thu dọn xong túi sách liền đi ra ngoài.
Kết quả mới vừa vác túi sách lên, điện thoại di động lại run run.
Nguyễn Manh Manh cúi đầu vừa nhìn ——
( bạn trai thử việc: Vậy em nhanh một chút, anh )
Anh?
Ngay lúc Nguyễn Manh Manh hơi sững sờ, lại một cái tin nhắn gửi tới.
( bạn trai thử việc: Nhớ em)
...
Nguyễn Manh Manh duy trì tư thế đeo cặp sách, chân đứng thẳng năm giây, mới đột nhiên bừng tỉnh.
"Ha... Ha ha... Ha ha ha ha..." Hoàn hồn qua đi, Nguyễn Manh Manh đột nhiên cười lớn.
Bạn học khác trong lớp đang thu dọn túi sách, toàn bộ cũng không nhịn được hiếu kỳ nhìn lại hướng cô.
"Không có chuyện gì không có chuyện gì, tôi... Tôi mới vừa xem phim hài... Các người dọn đồ, dọn đồ tiếp đi..."
Hiếm thấy Nguyễn Manh Manh thẹn thùng đỏ cả mặt, cô vung vung tay với những bạn học khác, sau đó cúi đầu nhìn màn hình điện thoại di động không tiếng động cười khúc khích.
Cười cười lại cảm thấy tâm trạng ngọt ngào như rơi vào hủ mật, 'Xoạt xoạt' một tiếng chụp ảnh màn hình trò chuyện, định lưu trong điện thoại di động làm kỷ niệm.
Sau khi gửi cho Lệ Quân Ngự một cái biểu cảm hôn gió, Nguyễn Manh Manh cất điện thoại di động vào trong túi, đeo cặp sách liền muốn chạy ra ngoài.
Mới vừa đi ra khỏi cửa, cánh tay lại bị một bàn tay nhỏ tinh tế nắm lấy.
"Manh Manh... Bây giờ cậu có rảnh không? Mình có chút việc, muốn tìm cậu."
Diệp Linh Khê đeo cặp sách chờ ở bên trong đi ra, hai hàng lông mày thanh tú hơi nhíu lại, trong mắt hoa đào đẹp đẽ xen lẫn căng thẳng và thấp thỏm.
Cô ấy xem ra rất mâu thuẫn lại rất bất an, nhưng càng thêm khiến người ta cảm thấy đau lòng, chính là trên mặt cô ấy bây giờ vẫn chưa tiêu sưng, vẫn cứ sưng lên thật cao như thế.
*
Trí Học, sân thượng tầng cao nhất.
Nguyễn Manh Manh và Diệp Linh Khê đứng mặt đối mặt.
Vừa nãy cô gửi Wechat cho Lệ Quân Ngự, sau đó liền đi theo Diệp Linh Khê.
Khí trời tháng mười một, đã trở lạnh từ lâu, trong gió thu lạnh run, tóc dài của Diệp Linh Khê bị thổi tung bay.
Cả người xem ra giống như lục bình trong gió, nhu nhược không chỗ nương tựa.
"Manh Manh, xin lỗi ——" Ngoài dự liệu của Nguyễn Manh Manh, sau khi Diệp Linh Khê lên lầu với cô, câu nói đầu tiên lại là lời nói như vậy.
Sau đó ngay lập tức, Diệp Linh Khê trực tiếp cúi người xuống với Nguyễn Manh Manh.
Ép eo tới trầm thấp, đầu mạnh mẽ cuối xuống, hầu như dùng tư thế thấp đến mặt đất cúc cung xin lỗi cô.
"Xin lỗi, xin lỗi... Mình không nghĩ tới cậu sẽ ra tay, mình không nghĩ tới sẽ kéo cậu xuống nước, xin lỗi Manh Manh..."
Nguyễn Manh Manh đều bối rối, chuyện thứ nhất sau khi hiểu ra chính là lập tức đỡ Diệp Linh Khê ngồi dậy.
"Tiểu Khê, đến cùng xảy ra chuyện gì... Cậu trước tiên đừng nói xin lỗi, cậu không có lỗi với mình, cũng không kéo mình xuống nước..."
Nguyễn Manh Manh lo lắng đỡ Diệp Linh Khê dừng lại.
Thấy gió thổi loạn tóc của cô ấy, cẩn thận tách ra vết thương trên mặt cô ấy, vén tóc dài của cô ấy ra sau tai.
Khuôn mặt nhỏ đẹp đẽ tiêu chuẩn kia của Diệp Linh Khê lộ ra.
Chỉ là, ngoài dự liệu của Nguyễn Manh Manh, trong mắt hoa đào của cô ấy đã đong đầy nước mắt, ngay cả vết sưng cao trên gương mặt, cũng mang theo giọt nước mắt.
"Cậu, cậu trước tiên đừng khóc mà... Mình sợ nhất chị gái nhỏ đẹp đẽ khóc, mau, mau lau nước mắt..."
Nguyễn Manh Manh luống cuống tay chân tìm khăn tay, nhìn thấy nước mắt Diệp Linh Khê giàn giụa, đúng là đau lòng hỏng rồi.
Chớ nói chi là, trên mặt cô ấy rõ ràng có vết thương sưng cao khiến người ta lo lắng như vậy, càng nhìn càng hận không thể cho Diệp Phong thêm mấy quyền.
"Mình không có chuyện gì, Manh Manh, cậu trước hết nghe mình nói..." Diệp Linh Khê nhấn giữ tay Nguyễn Manh Manh.
Nguyễn Manh Manh biết sức lực của mình lớn, cũng không dám dùng sức, sợ làm tổn thương cánh tay mềm yếu kia của Diệp Linh Khê.
Bị cô ấy nắm lấy tay, trái lại sợ ném chuột vỡ đồ, không dám động.
Thấy cô bất động, Diệp Linh Khê rốt cục mở miệng: "Manh Manh, mình nhất định phải nói xin lỗi với cậu. Kỳ thực... Ngày hôm nay Diệp Phong đánh mình, mình cũng không đau như vậy. Sau khi cậu ta đánh mình xong, mình vốn là có thể đứng lên... Thế nhưng, mình lừa mọi người, mình không có..."
/460
|