Không nghĩ tới bạo quân đại nhân của mình, lại dùng giọng trầm thấp dịu dàng như vậy dỗ người.
ánh mắt Nguyễn Manh Manh khẽ nhúc nhích, gò má nổi lên một tia đỏ ửng khả nghi.
Cô ngơ ngác nhìn Lệ Quân Ngự, đang không biết nên nói cái gì cho phải —— liền thấy con ngươi đen của người đàn ông lộ ra một tia ánh sáng mềm mại, bỗng nhiên hạ nhiệt độ, lạnh xuống.
Ồ?
Nguyễn Manh Manh thoáng sững sờ, trong đầu ngẫu nhiên cảnh báo mãnh liệt, đột ngột sinh ra cảm giác nguy hiểm.
Quả nhiên, một giây sau, liền nghe thấy tiếng nói trầm thấp đông lạnh của Lệ Quân Ngự, lần thứ hai vang lên.
Lành lạnh, mang theo một tia ý vị hưng binh vấn tội: "Nụ hôn vừa nãy, là phần thưởng an ủi... Mà bây giờ, chúng ta nên đến nói chuyện rõ ràng, vấn đề trừng phạt."
"Trừng phạt, trừng phạt cái gì?" Nguyễn Manh Manh đầy mặt ngạc nhiên.
Cô... Đã làm sai điều gì sao? !
ánh mắt Lệ Quân Ngự càng lạnh hơn, nhàn nhạt liếc cô một chút: "Chuyện trên Blog, không có gì muốn nói với anh sao hả?"
"Nói, nói gì..."
Lúc này, thiếu nữ hầu như ngơi ngác.
Đầu óc chậm đi nửa nhịp, mới đột nhiên nhớ tới tin nhắn Lệ Quân Ngự gửi tới kia —— ( trên blog anh thấy... Tay em, bị hai người đàn ông chạm qua, sau khi tan học chúng ta nói chuyện rõ ràng)
"Khụ, khụ khụ khụ..." Nguyễn Manh Manh bỗng nhiên ho khan vài tiếng, suýt chút nữa bị sặc nước miếng của mình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn ức đến càng thêm đỏ hơn vừa nãy, mắt hạnh ướt nhẹp hoang mang nhìn về phía Lệ Quân Ngự, lại như thú nhỏ vô tội vừa đáng thương sau khi phạm lỗi lầm.
"Hiểu lầm, tuyệt đối là hiểu lầm... Em không bị bọn họ chạm, em đều đẩy bọn họ ra —— "
"Thật không?" Khi đang nói chuyện, bàn tay lớn của Lệ Quân Ngự nắm tay nhỏ mềm mại trắng nõn của cô vào trong tay.
Kéo đến bên môi, thoáng cúi đầu.
Môi mỏng của người đàn ông liền đặt trên mu bàn tay của cô, xúc cảm man mát hơi đảo qua một chút, nhẹ nhàng hôn một cái.
Ừm ưm ưm ưm ưm... Bị hôn...
Nguyễn Manh Manh rõ ràng lập ra rất nhiều quy định trong kỳ khảo sát, để hạn chế Lệ Quân Ngự.
Nhưng thời khắc này —— nhìn thấy dáng vẻ Lệ Quân Ngự, mắt nhìn chằm chằm, hận không thể nuốt lấy cô.
Cô lại không dám nói ra khỏi miệng.
"Manh Manh..."
Giọng trầm thấp đậm đà của Lệ Quân Ngự, mang theo dụ dỗ.
"Anh đã xem qua video —— Vị hôn phu trước kia của em, cậu ta nắm lấy tay em..."
Khi đang nói chuyện, ngón tay khớp xương rõ ràng của Lệ Quân Ngự, cùng với ngón tay xanh nhạt của cô như quấn quýt cùng nhau.
Cầm tay nhỏ trắng nõn mềm mại của cô, nắm vào lòng bàn tay, thưởng thức nhiều lần.
Rõ ràng là động tác che chở thân mật, nhưng mà lại làm cho Nguyễn Manh Manh sinh ra cảm giác như đi giày trên băng mỏng.
Chỉ cảm thấy từ trên người Lệ Quân Ngự toả ra hàn khí cực kỳ trầm thấp rét lạnh, làm cả người rét run, không dám nhúc nhích.
"Em... em sửa lại một chút..." Nguyễn Manh Manh gắng gượng, tìm lại giọng của mình, "động tác kia của anh ta không phải là nắm, là bắt lấy... Chúng em không nắm tay, chỉ là bị anh ta ép buộc nắm lấy."
Thiếu nữ hoàn toàn bị áp suất thấp từ cả người Lệ Quân Ngự làm kinh sợ.
Rõ ràng Lệ Quân Ngự mới đang trong kỳ khảo sát, nhưng cô lại hoàn toàn không nhớ rõ điểm ấy, trái lại tỉ mỉ giải thích.
"Khi đó tình hình khá là phức tạp, em cũng không nghĩ tới anh ta lại bỗng nhiên tới bắt lấy tay em... Thế nhưng, em ngay lập tức liền hất anh ta ra rồi..."
Người đàn ông cụp mắt, lạnh lùng nói: "Anh biết. Vì vậy, anh mới không ngay lập tức, phóng đến trường học của em, trói em đi."
Nguyễn Manh Manh: ...
Này, cũng coi như là bạo quân đại nhân nhân từ sao...
Cô có cần tạ chủ long ân, thuận tiện cảm ân đái đức hay không?
Con ngươi màu mực dày đặc của Lệ Quân Ngự, vẫn ngưng ở trên mặt Nguyễn Manh Manh.
Anh nhìn cô, nói nhỏ: "Đoạn video kia phát lên mạng, tất cả mọi người đều đang bàn tán sôi nổi bộ dạng ngu xuẩn của vị hôn phu trước của em —— nhưng ở trong mắt anh, chỉ nhìn thấy cậu ta từng nắm lấy tay em, dài đến... Ba giây."
/460
|