Giữa lúc bàn tay Lăng Đông, đang muốn tầng tầng gõ trên cửa kia.
Cửa phòng vẫn đóng chặt, bỗng nhiên bị mở ra từ bên trong.
Gương mặt tuấn tú trong lạnh lùng nghiêm nghị lộ ra mấy phần tàn bạo của Lệ Quân Ngự, xuất hiện ở sau cửa.
Lăng Đông: "Đại thiếu gia, việc lớn không tốt..."
Lệ Quân Tỳ: "Chị gái, chị gái không sao chứ..."
Lăng Đông còn chưa nói hết lời, Lệ Quân Tỳ liền buông chú Triệu ra, chạy vào trong.
Đáng tiếc, người bạn nhỏ Lệ Quân Tỳ đầy ngập nhiệt huyết, sốt ruột bảo vệ chị, mới vừa vọt tới cạnh cửa, liền bị một bàn tay lớn, lạnh lùng nắm đầu lại.
Bàn tay rộng lớn man mát của Lệ Quân Ngự, liền đặt trên đầu nhỏ của em trai mình.
Lệ Quân Triệt đứng nghiêng dựa tường thấy thế, lập tức đứng thẳng người, phía sau lưng căng thẳng.
Nếu như anh cả nổi giận khó tiêu, có ý đồ 'Bẻ gảy' cổ Tiểu Tỳ, anh nói cái gì cũng phải cứu Tiểu Tỳ ra.
May là —— lý trí của anh cả vẫn còn tồn tại.
Anh chỉ là vô cùng lạnh lùng, đặt trên đầu của em trai mình, đi ra cửa phòng.
Cơ thể cao to vĩ đại, chặn giữa cửa đến chặt chẽ vững vàng, không cho người bên ngoài, dò xét được một chút tình hình trong phòng.
Cửa, đóng lại ở phía sau Lệ Quân Ngự.
Sau đó, mọi người rõ ràng nghe được một tiếng 'Xoạt xoạt' vang lên.
Đó là Nguyễn Manh Manh ở trong phòng ngủ, nhanh chóng đóng cửa phòng khóa trái.
"Chị..."
Lệ Quân Tỳ còn chưa dứt lời, liền bị ngón tay thon dài của Lệ Quân Ngự, che trước miệng nhỏ.
Người đàn ông cúi đầu, nhìn về phía mặt mày tinh xảo của bé trai: "Chị gái của em làm sai chuyện, anh phạt cô ấy ở trong phòng, ai cũng không cho phép vào xem cô ấy."
Nói xong, lại quay đầu nhìn về phía chú Triệu: "Cơm tối đưa đến trước cửa phòng tiểu thư, không cần đi vào."
Nhớ tới vừa nãy, thái độ yêu kiều của mèo con nào đó kéo ống tay áo của anh, vừa xoa hõm vai vừa trách anh để lại dấu hiệu bậy bạ.
Khóe môi người đàn ông, liền bất giác nổi lên độ cong.
Lệ Quân Ngự biết mình nuôi mèo con thẹn thùng, sợ cô không ở đây, cô bị Tiểu Tỳ hoặc là bọn người làm vô ý nhìn thấy dấu hôn trên cổ, không tìm được lý do qua loa lấy lệ.
Liền chủ động phân phó, cản phiền phức thay Nguyễn Manh Manh.
Chờ sau khi sắp xếp thỏa đáng, anh mới nhấc mắt, nhìn nghiêng về hướng Lăng Đông.
Mắt phượng như hồ sâu, lộ ra ánh sáng lạnh.
Lăng Đông bất giác, rụt cổ một cái, nhắm mắt nói: "Đại thiếu gia, tôi... Anh cả tôi anh ấy..."
"Đi thôi, trên đường nói." ánh mắt Lệ Quân Ngự lạnh lùng, xoay người rời khỏi.
Lăng Đông lập tức cẩn thận từng li từng tí một đi ở phía sau.
Hoàn toàn không có lĩnh ngộ được, vận mệnh sắp đi đày Bắc Cực của mình...
*
Lệ Quân Ngự đi rồi, Nguyễn Manh Manh liền lăn lộn ở trên giường.
Ôm gối, trong đầu tất cả đều là dáng vẻ anh cúi người xuống, hôn cô.
Nguyễn Manh Manh vùi mặt vào trong gối, hai vai hơi run run, ý cười nơi khóe môi căn bản không ngừng được.
Kết quả, hình ảnh bỗng nhiên lóe lên ——
Trong đầu, khuôn mặt đẹp trai không có đối thủ kia của Lệ Quân Ngự, đột nhiên liền biến thành người đàn ông thành niên, vân da rõ ràng, đường nét cân xứng ở trần.
"A —— sắc nữ sắc nữ sắc nữ! Cái con sắc nữ Nguyễn Manh Manh mày này, mày đều đang suy nghĩ gì vậy..."
*
Ngày hôm sau, Nguyễn Manh Manh rời giường.
Thay đồng phục học sinh như thường, rửa mặt, sau đó —— kéo khăn tay nhét trong lỗ mũi ra.
Rất tốt...
Nhìn thấy vết máu đọng lại trên khăn giấy trắng, cuối cùng Nguyễn Manh Manh cũng coi như có thể khẳng định, tối hôm qua máu mũi chảy không ngừng kia, bây giờ đã ngừng.
May là ngừng, bằng không chờ hôm nay cô đến trường học, vẫn còn chảy máu mũi, vậy thì thật sự quá mất mặt.
Nhìn vết máu đọng lại, mặt Nguyễn Manh Manh liền bắt đầu nóng lên.
Nói đến, chuyện này đều do Lệ Quân Ngự!
Tối hôm qua sau khi Lệ Quân Ngự rời đi, Nguyễn Manh Manh nằm ở trên giường, đầy đầu nghĩ tới rõ ràng đều là đủ loại hình ảnh ô ô ô.
/460
|