"Không, thể, nào —— "
Ba chữ đơn giản, mang theo hung hăng tuyệt đối.
Con ngươi đen sâu thẳm của Lệ Quân Ngự lạnh đến mức tận cùng, người phụ nữ không hiểu sao chui ra kia, anh là tuyệt đối sẽ không giữ lại.
Không chỉ sẽ không giữ lại người phụ nữ kia, ngay cả khối thịt trong bụng cô ta kia cũng sẽ không giữ lại.
"Quân Ngự, con đây là muốn chọc ông nội tức chết có phải không!" Gậy trong tay ông tầng tầng đập trên đất.
Tay trái ông vỗ vỗ ngực, mặt lộ vẻ thống khổ.
ánh mắt Lệ Quân Ngự lóe lên, nhưng không có ngay lập tức tiến lên.
Bởi vì ông nội anh dùng trò này doạ anh, đã dùng quá nhiều lần.
Bác Trương từ bên nhà chính kia theo ông tới đây, vội vã đỡ lấy ông Lệ.
Anh ta thấp giọng khuyên: "Ông, đừng nóng giận, có chuyện gì từ từ nói với Đại thiếu gia, Đại thiếu gia nghe lời ông nhất..."
Nói xong, vừa nhìn về phía Lệ Quân Ngự: "Đại thiếu gia, mấy năm qua cơ thể ông không tốt bằng lúc trước, các người có cái gì chậm rãi thương lượng, tuyệt đối đừng cãi nhau, càng đừng nổi giận."
Tuy bác Trương là quản gia bên nhà chính, nhưng cũng là nhìn Lệ Quân Ngự lớn lên.
Con ngươi giống như ngọc trai đen của Lệ Quân Ngự hơi tối sầm lại, xem như là nghe xong lời anh ta khuyên, không có tiến một bước càng ầm ĩ với ông.
Chờ sau khi nhìn thấy ông Lệ thở hồng hộc tức giận, anh mới lạnh nhạt nói: "Ông nội, những chuyện khác từ trước đến giờ con đều tôn trọng ông, nhưng chuyện lần này tuyệt đối không thể."
"Người phụ nữ kia, con không cần —— "
Ông Lệ: "con..."
Lệ Quân Ngự trầm mặt xuống, kiên định nói: "Đứa trẻ, càng không thể —— "
Anh, từ đầu tới cuối cũng không tin, người phụ nữ bỗng nhiên xuất hiện kia.
điều tra của Lăng Bắc xảy ra vấn đề, bằng không chính là ông làm khó dễ từ bên trong, nói chung... Lệ Quân Ngự tuyệt đối không tin.
Mà ở ngay lúc Lệ Quân Ngự đối lập với Ông Lệ.
Nguyễn Manh Manh ngơ ngơ ngác ngác, đầu cũng đồng thời trống rỗng.
Một trận tiếng bước chân ngổn ngang, từ ngoài cửa lớn truyền đến.
"Đến đến, các người mang hết đồ vào, cẩn thận —— cầm nhẹ để nhẹ. Thẩm Lan, con đỡ Vũ Tình, đừng để cho con bé té..."
Một giọng có chút già nua, nhưng cũng cất giấu vẻ vui mừng, vang lên ở ngoài cửa.
Sau đó ngay lập tức, Nguyễn Manh Manh đứng trên bậc thang, liền nhìn thấy bà Lệ từng gặp ở tiệc mừng thọ nhà chính đi vào trước tiên.
Ở sau lưng cô, là thím ba Lệ gia - Thẩm Lan, tư thái tao nhã, trang phục ung dung hoa quý.
Cũng chính là dì của Cố Huyễn, con gái của thế gia trăm năm - Thẩm gia.
Ở tiệc mừng thọ ngày ấy, Thẩm Lan trước trước sau sau không rời bà Lệ, lúc này lại người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, đỡ một cô gái trẻ tuổi.
Trên mặt cô gái trẻ tuổi kia trang điểm nhạt, tóc dài màu nâu nhạt cột ở sau gáy, vóc người thướt tha, khuôn mặt đẹp đẽ tươi đẹp.
Sau khi cô ta vào cửa thấy Lệ Quân Ngự, hai mắt nhất thời phát ra ánh sáng, tầm mắt lại như dính trên người Lệ Quân Ngự, cũng không dời đi nữa.
Mà phía sau ba người bọn họ, là người hầu theo bà cùng nhau tới.
Mười mấy người, trong tay mỗi người đều cầm hai rương hành lý lớn, nhìn sơ, ít nhất có hơn ba mươi cái rương.
Sau khi bà Lệ vào cửa, cũng không nhìn bọn Nguyễn Manh Manh và Lệ Quân Triệt, rất tùy ý chỉ chỉ trên lầu.
"Đều chuyển lên lầu —— "
Rồi nói với chú Triệu đứng ở cầu thang, có chút không kịp phản ứng: "Tiểu Triệu, cậu dẫn bọn họ đi lên, đặt rương ở phòng của tôi và ông. Mấy cái rương màu bạc kia, là của Vũ Tình, đặt vào trong phòng Đại thiếu gia đi."
Tuy nói ông Lệ và bà Lệ quanh năm ở nhà chính, nhưng nhà họ Lệ bên này vẫn có giữ lại căn phòng của bọn họ.
Nhưng... Hành lý của vị tiểu thư Vũ Tình này, đặt vào phòng của Đại thiếu gia?
Chú Triệu không khỏi bị làm khó dễ, nhìn về phía Lệ Quân Ngự.
/460
|