Nguyễn Manh Manh nhìn cô ấy, nghiêng đầu: "Được rồi, đừng khóc... Thật sự không có chuyện gì, cô đi xuống đi."
Tiểu Hồng: "Nhưng..."
Nguyễn Manh Manh cười cười, lộ ra lúm đồng tiền đẹp đẽ đáng yêu.
"Không nhưng nhị gì cả... Cô xem má Vương, không phải bà ấy cũng không nói gì sao?"
Nói đến đây, Nguyễn Manh Manh quay đầu.
Má Vương vẫn ngồi xổm người, miệng đã há to hình trứng ngỗng, vẫn còn khuôn mặt khiếp sợ nhìn lại.
Nguyễn Manh Manh nhẹ nhàng hỏi: "Bà nói có đúng không, má Vương?"
Má Vương sửng sốt vài giây, mới đột nhiên hít một hơi lớn, vội vội vã vã gật đầu: "Vâng vâng vâng vâng vâng vâng, đại tiểu thư nói đúng. Cô... Cô nhanh đi xuống đi, đừng quỳ ở chỗ này, trời lạnh."
Nói rồi, má Vương thậm chí còn ân cần đi lên trước, nâng Tiểu Hồng dậy.
Bà ta cười đến có thể nói là chân thành săn sóc, kì thực trong lòng đã ảo não đến cực điểm từ lâu.
Ôi này, xem bà này, thực sự là người già không còn dùng được.
Vì sao suýt chút nữa quên mất, ở phòng đối diện này còn có một nữ Bá Vương!
Lúc này má Vương cực kỳ hối hận, âm thầm nhắc nhở tự mình, sau này muốn thu thập người nhà họ Lệ, nhất định phải tránh khỏi nữ Bá Vương Nguyễn Manh Manh này.
Nguyễn Manh Manh cũng không biết ý nghĩ nội tâm của má Vương, động viên Tiểu Hồng vài câu, bảo cô ấy đi xuống trước.
Quay người lại, vừa vặn đối đầu một đôi con ngươi dài nhỏ tràn ngập đánh giá, tìm tòi nghiên cứu.
Dung mạo của Diêu Vũ Tình trong những người bình thường, đã xem như là vô cùng xuất chúng.
Sáng sớm vừa tỉnh lại, chưa trang điểm, màu da của cô ta cân xứng trắng nõn, hai con mắt dài nhỏ mang theo một tia cảm giác mọng nước mềm mại tươi đẹp.
Đây là một khuôn mặt cực kỳ thanh tú, trong thanh tú không mất xinh đẹp, thoáng trang điểm một chút, liền cũng là một mỹ nhân nhỏ.
Chỉ tiếc, ở trước mặt Nguyễn Manh Manh, gương mặt như vậy liền triệt để không đáng chú ý.
So với thanh thuần đáng yêu, so với khuôn mặt nhỏ trắng loáng mềm mại của thiếu nữ, liền trở thành một khuôn mặt xấu xí.
So với Nguyễn Manh Manh sau khi trang điểm, mỹ lệ hào phóng, tuyệt đối nghiền ép đối phương một đoạn dài.
Dù cho, là so với gợi cảm quyến rũ, nếu Nguyễn Manh Manh thật sự mặc đồ trưởng thành, cũng là xinh đẹp lấn át hoa thơm cỏ lạ.
Vì vậy, lúc Nguyễn Manh Manh trở về vừa vặn gặp được Diêu Vũ Tình, trong nháy mắt, Diêu Vũ Tình đã so sánh xong dung mạo của hai người từ lâu.
Bởi vì dung mạo bị Nguyễn Manh Manh nghiền ép mọi mặt.
Diêu Vũ Tình trực tiếp liền coi Nguyễn Manh Manh là thế lực đối địch không thể ở chung hòa thuận.
Đây chính là trực giác của phụ nữ, lần đầu tiên Diêu Vũ Tình nhìn thấy Nguyễn Manh Manh, liền sinh ra cảm giác nguy hiểm và đố kỵ nồng đậm.
Nguyễn Manh Manh hơi híp mắt lại, cảm thấy kỳ quái.
Người phụ nữ này, ánh mắt nhìn cô cũng thật là không có thiện cảm mà...
Có điều cũng được, nếu như cô ta có thiện cảm với mình, Nguyễn Manh Manh còn không biết nên ứng đối như thế nào.
Cũng không chào hỏi Diêu Vũ Tình, Nguyễn Manh Manh cầm lấy áo ngủ, mặt lạnh xoay người trở về phòng.
"Ầm ——" cửa phòng còn đóng đến vang động trời.
Diêu Vũ Tình: "..."
Được —— người nhà họ Lệ này đều ngông cuồng!
Vừa nãy nữ hầu phục vụ cô kia thái độ không đủ cung kính, cô liền cố ý dùng kế, để má Vương xử lý người đó.
Mà bây giờ cô gái này, lại không nhìn thẳng cô!
Cô ta là ai, tại sao còn muốn hung hăng hơn người mang thai cốt nhục của Lệ thiếu là mình?
Cô ta dựa vào cái gì ngay cả bắt chuyện cũng không có, liền đóng sầm cửa cho cô xem!
Nhìn ra Diêu Vũ Tình sau khi bị thất lễ, mặt lộ vẻ không vui, má Vương lập tức đi tới, dỗ người đi về phòng ——
"Đừng nóng giận đừng nóng giận, tuyệt đối đừng tức giận động thai. Vừa nãy con bé kia gọi là Nguyễn Manh Manh, là đại tiểu thư nơi này. Sau này cô phải chú ý, nhìn thấy cô ta ngàn vạn đi đường vòng. Trong nhà này, ngoại trừ Đại thiếu gia ra chính là cô ấy, là tuyệt đối không thể chọc!"
/460
|