"Đúng, chính là như vậy... Nhất định là như vậy..."
Nguyễn Manh Manh ở trong điện thoại, nói suy luận của mình ra.
Mà Lệ Quân Đình ở đầu bên kia điện thoại, thì lại như bị sét đánh trúng.
Chúa mẹ ơi ——
Nguyễn Manh Manh ngược lại, còn sắp xếp loại thao tác này cho anh ? !
"Khụ... Không phải, mật đào nhỏ... Em hãy thành thật nói cho anh, lẽ nào ở trong mắt em, anh chính là người không thể tả như thế sao?"
Lệ Quân Đình đau lòng mà!
"Dù cho Lệ Quân Đình anh phong lưu như thế nào đi nữa, thì anh đều là một người đàn ông tốt có nguyên tắc đồng thời thương hương tiếc ngọc. Em phải biết, anh xưa nay đều không miễn cưỡng người phụ nữ."
Lệ nhị thiếu cảm thấy, mình cần phải biện hộ vì nhân cách của chính mình.
Nguyễn Manh Manh nghe được anh nói, không có phủ nhận ngay lập tức.
Cũng là hết sức chăm chú suy tư một chút.
Cuối cùng, cô mới nói: "Vì vậy ý của anh là, đêm đó anh không có ép buộc Diêu Vũ Tình? Nói như vậy... Chính là Diêu Vũ Tình đang nói láo, cô ta đang lừa bịp!"
"Đương nhiên, anh đương nhiên không có, em nên tin tưởng nhân phẩm của anh." Lệ nhị thiếu gật đầu.
đêm đó anh cũng không có ở khách sạn đó, vì vậy nhân phẩm của anh rất ngay thẳng.
Còn nhân phẩm của anh cả nhà anh á hả...
Lệ nhị thiếu sờ sờ cằm, ừm ừm ừm ừm, cái này... Anh liền không dám khẳng định.
Dù sao, chuyện đêm đó anh cả anh ở khách sạn, cũng không phải anh.
Mà anh cả nhà anh á hả, cũng không giống anh là thanh niên nhỏ năm tốt biết nói chuyện văn minh có lễ phép, nhân phẩm như thế nào, liền rất khó nói.
May là lần Lệ Quân Đình nhổ nước bọt này, Lệ Quân Ngự không biết.
Bằng không, anh sợ là cũng bị anh cả nhà anh hạ lệnh, làm thành địa danh chôn sống ở Dubai mãi mãi đừng trở về.
Đối với nhân phẩm của Lệ Quân Đình, Nguyễn Manh Manh vẫn giữ ý kiến cũ.
Thế nhưng, anh ấy nói anh ấy không cưỡng bức Diêu Vũ Tình, Nguyễn Manh Manh lại là tin tưởng.
Bởi vì người của cả nước S đều biết, Lệ nhị thiếu là người dám làm dám chịu.
Nếu như anh ấy thật sự có gì đó với người phụ nữ nào, thì tuyệt đối sẽ không thể không nhận.
Nhưng nếu như không có, ngại ngùng... Lệ nhị thiếu từ chối làm công tử Bạc Liêu.
"Nếu là như vậy, Lệ Quân Đình... Anh mau chóng trở lại đây. Em đã nói với anh rồi, bây giờ anh cả của anh gặp phiền phức."
"Người phụ nữ gọi là Diêu Vũ Tình kia, có lẽ lầm tưởng người ngủ lại khách sạn buổi tối ngày hôm ấy, là anh cả nhà anh. Bây giờ cô ta lớn bụng chạy tới nhà họ Lệ, nói cô ta mang thai con của anh cả anh."
"Bây giờ ông nội bà nội anh đều đứng về phía người phụ nữ kia, còn muốn ép anh cả anh tiếp nhận. Lệ Quân Đình, họa này là anh gây ra, anh phải làm sáng tỏ."
"Ha, còn có chuyện này ——?" Đầu bên kia điện thoại, Lệ nhị thiếu vừa nghe, mắt liền sáng.
Giọng cười trên sự đau khổ của người khác, quả thực chặn cũng không chặn được.
"Ha ha ha, ha ha ha ha... Băng sơn nhà anh lại còn có ngày hôm nay. Ha ha ha —— kẻ ác cuối cùng cũng có kẻ ác mài mà, anh cả nhà anh lại đều phải làm người ba vui vẻ, phải làm hiệp sĩ hốt vỏ! Ha ha ha, quả thực hả hê lòng người!"
Nguyễn Manh Manh: ...
"Lệ Quân Đình, anh đủ rồi! Bây giờ anh cả nhà anh đều bị người theo đuổi đến nhà lừa bịp, anh còn cười được! Em cho anh biết, anh mau chóng trở lại, làm sáng tỏ thay anh cả nhà anh!"
Nguyễn Manh Manh đúng là bị tức giận nổ tung, Lệ Quân Đình đến cuối cùng có phải là em trai ruột của Lệ Quân Ngự không vậy?
Anh trai ruột của mình đều bị người nói xấu, anh ấy còn có thể cười.
Vào lúc này, chút thương tâm, khổ sở trong lòng Nguyễn Manh Manh này, tất cả đều không còn.
Bây giờ tràn đầy, đều là đau lòng đối với Lệ ba tuổi nhà cô.
Đang yên đang lành, tự nhiên bắt anh làm hiệp sĩ hốt vỏ.
Còn phải gánh tội thay em trai mình.
Khó khăn biết bao.
Nếu như Lệ ba tuổi ở bên cạnh cô, cô thật muốn hôn nhẹ anh, ôm anh một cái, thổi thổi cho anh.
/460
|