Ở chung là có thể ở chung.
Dù sao thì hiện tại bọn họ cũng đang ở cùng nhau.
Nhưng chung một phòng, tuyệt đối không được—
Cùng giường, càng không cần phải nói, không được không được!!!
Tuy Nguyễn Manh Manh đang bị Lệ Quân Ngự quấy nhiễu nhưng cũng đã lĩnh hội được suy nghĩ của anh.
Đồng thời cũng nhớ đến ngày ấy, anh ném cô lên giường, kéo cà vạt, cởi âu phục, cởi cúc áo sơ mi, lộ ra-- Vai rộng eo hẹp có thể so sánh với người mẫu nam nha.
Khụ khụ khụ khục...
Cô khịt khịt mũi đề phòng máu mũi chảy xuống.
Thế nhưng—
Nguyễn Manh Manh cô là một người có nguyên tắc! Làm sao có thể vừa mới xác nhận hẹn hò mà có thể đồng ý ở chung phòng với anh!?
Vì vậy, dưới sự kiên trì của mèo con, bạo quân đại nhân muốn công bố quan hệ bị từ chối vô tình.
Mà phương thức từ chối rất đơn giản—
Nguyễn Manh Manh chỉ biểu cảm ra một chút oan ức, cong cái miệng nhỏ nháy mắt nhìn anh, vô cùng đáng thương nói: "Em... Em nhát gan... Em sợ bị ông nội và bà nội gọi đi thẩm vấn, sợ bị bọn họ quở trách bắt nạt... Tạm thời tốt nhất là không nên nói ra? Chờ chú Lệ trở về rồi chúng ta nói"
Cô ngẩng khuôn mặt chỉ to bằng lòng bàn tay đầy e lệ.
Cặp mắt hạnh lóe lên sự cầu xin tha thứ.
Dáng vẻ kia trong mắt Lệ Quân Ngự khiến anh cảm thấy cả người khô nóng, muốn giải quyết cô ngay tại chỗ.
Nhưng đồng thời-- đáy lòng lại mềm mại lộ ra một tia không nỡ.
A, không nỡ.
Lệ Quân Ngự không hề biết mình cũng sẽ che chở cẩn thận cho một người, dù biết cô chỉ giả bộ đáng thương nhưng vẫn không nỡ khiến cô bị oan ức.
Cứ như vậy, dưới bộ dạng làm nũng của Nguyễn Manh Manh, bạo quân đại nhân đầu hàng—
Bá đạo vò đầu mèo con đang ngồi trên đùi, hôn nhẹ một cái, sau đó lái xe về Lệ gia, miễn cưỡng buông mèo con ra.
"Về đến nhà rồi, mau buông tay..." Nguyễn Manh Manh vươn cổ nhìn từ cửa sổ, nhìn thấy bác Trương đang đứng ở trước cổng, chú Triệu, còn có khuôn mặt tím bầm của Lăng Bắc.
Cô lập tức bỏ tay Lệ Quân Ngự. Nhưng anh vẫn nắm chặt lấy, không bỏ ra được.
Mắt thấy đã sắp đến cổng, Nguyễn Manh Manh ngượng ngùng quay đầu: "Lệ Quân Ngự, anh... Anh nói không giữ lời... Đã nói tạm thời sẽ không công khai, anh, anh mau buông ra!"
Ban ngày nói nhiều như vậy, nếu như những người trong Lệ gia nhìn thấy bọn họ tay trong tay, vậy không phải sẽ hỏng sao.
"Không buông" Lệ Quân Ngự nắm chặt lấy tay cô, còn ôm cô vào ngực.
Nguyễn Manh Manh kinh ngạc đến ngây người: "Lệ Quân Ngự, anh-- anh vừa nói rất hay... A..."
Còn chưa nói hết câu, anh bỗng cúi xuống chặn môi cô. Lúc này xe đã bắt đầu giảm tốc độ, chậm rãi dừng trước cổng biệt thự.
Cửa sổ xe quân dụng Hummer dán kính màu đen nên không ai có thể nhìn thấy tình hình bên trong.
Cứ coi là như vậy đi—
Lúc này chú Triệu đi tới bên cạnh xe đưa tay mở cửa. Mà đứng phía sau ông lại là quản gia Trương, Lăng Bắc, còn có những người khác.
Bên trong xe, Nguyễn Manh Manh bị Lệ Quân Ngự ôm vào trong ngực, bá đạo nắm cằm, hôn cô. Nguyễn Manh Manh bị anh hôn đến cả người nhũn ra không đẩy được anh. Nhưng cô có thể nghe thấy tiếng mở cửa sau lưng cô, âm thanh "Xoạt xoạt" vang lên.
Đòi mạng, xong rồi, xong rồi—
Nguyễn Manh Manh không ngờ rằng Lệ ba tuổi lại không giữ lời, lâm trận bội ước!
/460
|