"Trốn cái gì mà trốn —— "
Một cái vỗ của Lệ Quân Ngự, vỗ vào trên cái đầu lông xù của Nguyễn Manh Manh.
Kiềm chế lực, không đau lắm.
"Chụp ảnh áo cưới, lễ đính hôn, dắt tay đi vào giáo đường, cho em hôn lễ long trọng nhất... Sau đó, nói cho toàn thế giới biết em là người phụ nữ của Lệ Quân Ngự anh. Không làm xong những quy trình này, em đừng hòng trốn."
Cái gì chụp ảnh, đính hôn, nghi thức, hôn lễ, đối với tính cách như Lệ Quân Ngự mà nói, tất cả đều là phiền phức.
Anh xưa nay không phải là một người có kiên nhẫn và hứng thú đối với loại bước đi kết hôn phô trương này.
Thế nhưng —— anh điều tra, cô gái trên toàn thế giới đều có một trái tim mơ mộng đối với hôn lễ.
Mà anh, cũng muốn toàn thế giới biết, Nguyễn Manh Manh là của anh, một mình anh.
Vì vậy, cho dù phiền phức, Lệ bạo quân cũng phải dựa theo quy trình, tiến hành từng cái quá trình kể trên.
Còn bỏ trốn... Loại lén lén lút lút kia, biện pháp không thể quang minh chính đại có được thiếu nữ, anh mới không chọn.
Nguyễn Manh Manh nghe xong ngây ngẩn cả người, nguôn mặt nhỏ ngơ ngác, hai con mắt chớp chớp lại chớp chớp.
Qua hơn nửa ngày, mới hoảng hốt há mồm: "Thì... Thì ra anh muốn cùng em... Kết hôn..."
Anh đã nghĩ xa tới như vậy sao?
Cô còn tưởng rằng, bọn họ chỉ là hẹn hò, căn bản là không nghĩ tới chuyện kết hôn.
Có thể hẹn hò với người đàn ông như Lệ Quân Ngự vậy, thật lòng thích, hơn nữa còn có thể được anh thích, đối với Nguyễn Manh Manh mà nói đã là một chuyện, khiến người ta khó có thể tin.
Cô, xưa nay cũng chưa từng cân nhắc tới, tương lai của hai người bọn họ.
Chẳng qua là cảm thấy rất thích rất thích anh, có thể hẹn hò với anh, thật lòng đối với một đoạn tình cảm thì đã đủ rồi.
Còn về sau... Thân phận địa vị gia thế như của Lệ Quân Ngự, anh có thể không thể cưới mình.
Chờ anh muốn kết hôn, có đối tượng thích hợp để thông gia.
Đến lúc đó, cô liền rời khỏi, đi đến rất xa... Sau đó mãi mãi không gặp anh, làm bộ mình chưa bao giờ có được anh.
"Nguyễn Manh Manh..." Ánh mắt Lệ Quân Ngự tối sầm lại, nắm mặt cô, "Em đừng nói cho anh, em xưa nay chưa từng nghĩ tới, muốn gả cho anh."
"A... Ha ha..." Thiếu nữ chính là ngu ngốc đến mấy, cũng nhìn ra được dưới đáy mắt bạo quân có tức giận nào đó.
Ánh mắt ẩn nhẫn tức giận, trầm lạnh, đáng sợ đến mức trái tim nhỏ bé của Nguyễn Manh Manh cũng lóe lên bất an.
"Sao lại thế chứ, em sao lại thế chứ..." Nói còn chưa dứt lời, cô liền nhân lúc Lệ Quân Ngự không chú ý, cầm cặp sách lên, kéo cửa ra liền chạy.
Thời khắc này, Nguyễn Manh Manh hoàn toàn quên, phiền muộn khi lúc trước bị chú Triệu nhìn thấy bọn họ hôn môi.
Cô cầm cặp sách từ trên xe nhảy xuống, còn chưa chạy trốn, liền nhìn thấy —— đứng chỉnh tề, một hàng dài người hầu.
Mà người hầu đứng đầu hàng là bác Trương và Lăng Bắc, đang trong khiếp sợ mang theo biểu tình kinh sợ nhìn cô.
Duy nhất thoáng bình thường, là chú Triệu.
Ông đứng phía sau hai người, đối với Nguyễn Manh Manh liên tiếp nháy mắt ra dấu.
Nguyễn Manh Manh: ... Xong rồi, cô vì sao lại hoàn toàn đem những người ngoài xe này, quên đi chứ! ! !
May là lúc này, hai chân thon dài từ trên xe bước xuống.
Lệ Quân Ngự đi tới bên cạnh Nguyễn Manh Manh, dưới tất cả ánh mắt sững sờ và khiếp sợ của mọi người, thuận lợi lấy cặp sách trong tay Nguyễn Manh Manh qua.
Nguyễn Manh Manh: "..."
Anh hai à, anh làm như vậy, quan hệ của chúng ta càng không tẩy sạch nha!
Bên trong ánh mắt Nguyễn Manh Manh tràn đầy lấp loé bất an, nhưng Lệ Quân Ngự cũng không để ý, gương mặt lạnh lùng liền đi vào trong biệt thự.
Bác Trương phản ứng nhanh nhất, lúc này đã hoàn hồn, ông lập tức đi lên trước: "Đại thiếu gia, bà đã ở bên trong chờ đợi đã lâu. Lúc ngài từ bệnh viện rời đi, nói trực tiếp trở về. Bà chưa thấy ngài, đợi rất lâu rồi, đã có chút không vui."
/460
|