"Leng keng —— "
Mâm đựng trái cây làm bằng bạc trong tay má Vương, rơi xuống đất.
Lúc bà Lệ vừa đến đã chuẩn bị tốt, nghe thấy một tiếng vang này, nhíu mày định đuổi người này ra ngoài.
Kết quả vừa quay đầu nhìn lại, thấy người làm rơi mâm đựng trái cây, là má Vương từ khi còn trẻ đã ở bên người mình.
Lời răng dạy vừa đến miệng, mới miễn cưỡng nuốt xuống.
"Má Vương, vì sao bà lại hấp tấp bộp chột như người trẻ tuổi thế. Cũng không cẩn thận một chút, rơi đến chính mình thì làm sao bây giờ?"
Bà tạm thời quên hỏi chuyện.
Đối với má Vương nghe tới là đang hỏi trách, trên thực tế người hiểu rõ tính cách của bà đều biết, đây là quan tâm.
Má Vương xoa xoa tay, gọi một người nữ hầu tới thu thập hỗn độn.
Bản thân bà ta thì lại đi tới, cẩn thận từng li từng tí vòng qua bên người Nguyễn Manh Manh.
Sau đó đứng ở sau lưng bà Lệ, nhỏ giọng nói: "Bà, là tôi sơ ý bất cẩn rồi, lần sau sẽ chú ý. Có điều, đại tiểu thư làm sao có thể là con ghẻ chứ, bà ngày bình thường là tâm địa Bồ Tát, cũng sẽ không nói tiểu bối như vậy."
Quan hệ giữa bà và má Vương, so với chủ tớ bình thường đều thân mật hơn, thậm chí rất nhiều lúc, hai người lại giống như chị em.
Vì tầng quan hệ này, má Vương và ông nói chuyện rất quy củ, nói chuyện với bà trái lại tùy ý rất nhiều.
Nghe được lời nói của bà ta, lông mày của bà liền nhíu lại.
Tính cách của má Vương rất dũng mãnh, bà cho tới bây giờ chưa từng nghe tới má Vương biện hộ cho tiểu bối.
Trên thực tế, má Vương không phải đang thay Nguyễn Manh Manh biện hộ.
Bà ta là đang bảo vệ người của mình.
Bà Lệ bị má Vương nói, không thể nào vui vẻ.
Ngược lại không phải là tức giận má Vương, mà là càng không thích Nguyễn Manh Manh.
Nguyễn Manh Manh bị vợ kế của Lệ Thiệu Dương mang đến, đứa trẻ khác họ, dựa vào cái gì lại hưởng thụ đại thiếu gia Lệ gia tự mình chăm sóc chứ?
Chuyện con lớn nhờ cháu trai lớn chăm sóc đứa nhỏ này, bà sau khi đến nhà họ Lệ, liền nghe nói.
Vốn là bụng nén đầy tức giận, muốn chờ cháu trai lớn trở về liền nói chuyện với nó một chút, bảo nó không nên lãng phí tinh lực ở trên đứa nhỏ này.
Nhưng bây giờ —— vừa mới nhìn thấy chái trai lớn, trong tay nó lại mang theo một cái cặp sách.
Điều này làm cho bà từ trước đến giờ bênh vực người mình, sao có thể nhịn được!
"Tôi nói cô như vậy có gì sai hay sao? Cô vốn dĩ là con ghẻ..." Tính khí của bà Lệ chính là, người càng không cho bà làm gì, bà liền càng muốn làm.
Nếu như những người khác đều quở trách Nguyễn Manh Manh, có lẽ bà còn có ý tứ giữ gìn.
Nhưng bây giờ, cháu trai lớn giữ gìn cô bé này, ngay cả má Vương tình cảm như chị em cũng giữ gìn, bà Lệ càng thêm không vui.
Không chỉ không nghe khuyên bảo, trái lại nói với thiếu nữ đứng trước mặt: "Cô gọi là Nguyễn Manh Manh có đúng không... Cô nghe đây, cô họ Nguyễn, không phải họ Lệ. Sau này cách xa Quân Ngự nhà chúng tôi ra một chút."
"Nó cũng không phải là anh trai ruột của cô, mới không rảnh đi quản cô... Quân Ngự rất bận, công ty có nhiều chuyện lớn chờ nó, còn loại việc vặt như đưa đón cô đi học này, làm một đại thiếu gia như nó đi làm, còn ra thể thống gì."
Nói xong, bà liền muốn kéo tay của cháu trai lớn.
Bà cũng sắp ôm chắt quý, còn có rất nhiều lời muốn nói, muốn tâm sự với Quân Ngự một chút.
Bà Lệ ngồi ở trên ghế sa lông, tay duỗi về phía trước, lúc đang chuẩn bị bắt được cánh tay của Lệ Quân Ngự.
Lại nhìn thấy cháu trai lớn của mình lùi lại về phía sau.
Chẳng những tránh khỏi sự đụng chạm của bà, cánh tay trái còn thuận thế ôm, đứng ở một bên, thiếu nữ còn chưa hoàn hồn.
"Quân Ngự, cháu..."
Lệ Quân Ngự không nhìn bà, dùng cái tay ôm Nguyễn Manh Manh, vỗ vỗ vai cô: "Manh Manh, hoàn hồn."
Thiếu nữ 'a' một hồi, ngẩng đầu lên.
Cô, cô mới vừa rồi bị lời của bà, đều nói đến bối rối.
Cũng không phải bởi vì bị lời nói kia làm tổn thương đến chỗ đau cái gì đó, cảm thấy thương tâm.
Chỉ là đơn thuần không nghĩ tới, bà Lệ vừa há mồm liền đến một câu 'con ghẻ' ...
Như vậy rất không có giáo dưỡng có đúng hay không.
Căn bản không giống như là loại nhà đỉnh cấp quý tộc như bà sẽ nói.
Liền bởi vì như vậy, Nguyễn Manh Manh trực tiếp bị tác phong thô ráp của bà Lệ, doạ đến bối rối.
Chờ cô phục hồi lại tinh thần, Lệ Quân Ngự đã ôm vai cô.
Tâm trạng Nguyễn Manh Manh căng thẳng, cho rằng Lệ Quân Ngự liền muốn công bố quan hệ của hai người.
Lại vào lúc này, nghe được anh lạnh lạnh nhạt nhạt mở miệng: "Manh Manh, lặp lại lời vừa nãy đã nói trên xe một lần nữa cho bà nội nghe."
Nguyễn Manh Manh: Hả?
/460
|