Bà Xã Ngọt Ngào Đáng Yêu: Lệ Thiếu Sủng Tận Trời
Chương 447 - Manh Đáng Yêu Không Cẩn Thận Nói Lời Thật
/460
|
"Ha... Lệ Quân Ngự anh đừng như vậy... Ngứa... Ngứa... Ha ha, thật ngứa thật ngứa..."
Bạo quân đại nhân áp mèo con trên giường lớn lột áo quần, nhưng thiếu nữ bị anh đè lên lại không hề có cảm giác nguy hiểm, ngược lại liên tiếp run run run ——
Là cái loại cười đến run run cả người.
Nguyễn Manh Manh xác thực là không sợ đau, nhưng cô lại sợ ngứa nha!
Tay lớn của Lệ Quân Ngự ở trên người cô đi khắp nơi, cởi áo khoác lông ra, cởi không được liền thẳng thắn luồn tay lớn vào trong vạt áo của cô.
Ở trên eo nhỏ mềm mại đáng yêu của cô, từng chút từng chút đi về hướng trên vuốt nhẹ.
Anh còn cúi đầu, ở trên cổ trắng nõn của cô, hôn từng cái.
Hôn môi gặm nuốt, lưu lại một chuỗi dấu ấn...
Rõ ràng lúc này nên là lúc cực kỳ ám muội, một mực tiếng cười của thiếu nữ, lại đánh vỡ bầu không khí này.
Nguyễn Manh Manh thực sự không chịu được, cười đến ha ha ha dùng lòng bàn tay chống lại khuôn mặt đẹp tuấn tú đến quá đáng kia của Lệ Quân Ngự.
"Anh... Anh có thể không cần như vậy hay không ... Em, bụng em ngứa... Ngứa..."
Thịt ngứa bên hông cô, thật sự bị Lệ Quân Ngự xoa đến không xong rồi.
Bình thường cũng không cảm thấy bị anh chạm thử, sẽ nhạy cảm như vậy.
Nhưng ngày hôm này lại ngứa đến cô trực tiếp bật cười... Tiếng cười kia, dừng cũng không dừng được.
Mặt của bạo quân đại nhân, tức thì liền trầm xuống.
Mắt phượng đen nhánh hẹp dài híp lại, lạnh lùng nhìn thiếu nữ không cho anh tiếp tục.
Người đàn ông lạnh nhạt nói: "Nguyễn Manh Manh, ai đem em nuông chiều thành như vậy... Phạm lỗi lầm không biết hối cải, trừng phạt em còn không ngoan ngoãn nhận phạt, hả?"
Nguyễn Manh Manh ngước mắt, sợ hãi liếc anh một cái.
Trong lòng nói: Còn không phải là anh nuông chiều sao...
Đương nhiên, câu nói này không dám nói ra thật, cô chỉ có thể bĩu môi, sau đó chủ động nắm cà vạt của anh, kéo Lệ Quân Ngự xuống một chút, ở trên môi mỏng của người đàn ông hôn một cái.
"Nhưng em thật sự ngứa mà... Trước đây cũng không như vậy, đụng vào liền ngứa..."
Giọng điệu vô cùng đáng thương, mang theo một chút ý vị làm nũng.
Dù cho Lệ Quân Ngự nghiêm trọng hoài nghi, đây là Nguyễn Manh Manh kiếm cớ, không cho anh tiếp tục, nhưng vẫn không chịu nổi dáng vẻ mềm mại của cô.
Tâm lạnh lẽo cứng rắn, phút chốc liền mềm nhũn ra.
Anh ở đáy lòng thở dài, hai tay chống đỡ ở trên giường, lui lại một ít.
Dùng tiếng nói trầm thấp từ tính, đối với ngây ngốc sững sờ ở trên giường, thiếu nữ ánh mắt mê man nói: "Vén quần áo lên..."
Hả?
Nguyễn Manh Manh càng lộ ra biểu tình mê man lại ngạc nhiên.
Lệ bạo quân đã biến thành như vậy sao? Thiếu kiên nhẫn cởi quần áo, còn muốn cho cô tự mình động tay?
Không thể không nói, Nguyễn Manh Manh tưởng tượng rất phong phú... Cô nhìn Lệ Quân Ngự, run run lẩy bẩy xoắn quýt đã lâu, mới bỗng nhiên —— oa một tiếng khóc lên.
Ừm, đương nhiên là giả khóc.
"Oa... Lệ Quân Ngự, anh bắt nạt người! Cái tên bạo quân như anh, cái kẻ độc tài như anh... Chính quần áo của anh mặc tốt, ngay cả cái nút áo cũng không cởi ra, anh lại muốn em cởi quần áo!
"Anh anh anh... Anh như vậy không công bằng, dựa vào cái gì em phải tự mình cởi quần áo cho anh xem, anh lại ngay cả một miếng thịt cũng không cho em nhìn!"
Nguyễn Manh Manh cảm thấy oan ức mà, thế nhưng có lời cô cũng không muốn nói ra cho Lệ Quân Ngự biết.
Nhưng có thể làm sao đây, nhất thời tình thế cấp bách, dưới sự kích động. .. Các cô phản ứng lại, ý nghĩ cô đã cất giấu trong lòng, toàn bộ tuôn ra.
Ừm, đúng, chính là cái ý nghĩ kia vẫn ở dưới đáy lòng cô —— bạo quân nhà cô có thân thể đẹp đẽ như vậy, tại sao lại không để lộ một chút ra chứ, làm cho cô cũng cởi ra cho đỡ thèm đây?
"Nguyễn Manh Manh, thì ra trong đầu óc của em, cả ngày đều suy nghĩ máy thứ này..." Giọng của Lệ Quân Ngự, một chút chìm xuống.
Ngón tay thon dài, kéo lấy vạt áo của thiếu nữ ——
/460
|