Nguyễn Manh Manh gật gật đầu, thế nhưng có chút không phục.
Giọng nhỏ nhỏ kháng nghị một tiếng: "Nhưng người phụ nữ kia thật sự rất có thể là bệnh tâm thần... Không, hẳn là biến thái! Không hiểu ra sao chạy tới bắt anh hốt vỏ dùm thì thôi, còn không hiểu sao chạy tới phòng em..."
Đôi mắt người đàn ông lạnh lạnh, rất muốn hỏi Nguyễn Manh Manh một câu, cái gì gọi là —— không hiểu ra sao chạy tới bắt anh hốt vỏ dùm, 'thì thôi' ?
Hai chữ 'thì thôi' này, anh tỏ vẻ rất có ý kiến.
Đáng tiếc, thiếu nữ nói tới chính hăng say nhi, căn bản không chú ý tới người đàn ông không vui.
Cô vẫn còn tiếp tục: "Anh nói xem, cô ta có phải là biến thái không? Chạy tới phòng em, còn mở tủ quần áo em, ngồi... Nói không chừng còn ngủ giường của em... Chỉ cần nghĩ đến đây, em liền cảm thấy buồn nôn."
Nói xong, Nguyễn Manh Manh bỗng nhiên run lên, cảm giác được những thứ ngo ngoe rục rịch phía dưới kia, đang một lần nữa thức tỉnh.
Cô vội vã lắc lắc đầu, ôm chặt lấy Lệ Quân Ngự, như con mèo nhỏ hướng đến cổ anh cọ cọ.
Bất kể nói thế nào, vẫn là bạo quân nhà cô nhà bạo quân dễ ôm.
Cơ ngực tuy rằng cứng rắn nhưng lại có co dãn, vai rất rộng rãi rất có cảm giác an toàn, ngay cả hơi thở nam tính trên người, cũng dễ ngửi như vậy.
Đảng nhan khống Nguyễn Manh Manh, lúc này chỉ có thể dùng bạn trai chất lượng tốt của mình, đến an ủi nội tâm bị người phụ nữ biến thái Diêu Vũ Tinh kia dọa.
Mà Lệ Quân Ngự, tự nhiên vui vẻ chịu đựng làm mèo con ở trong lồng ngực của anh cọ loạn.
Ngoại trừ... Suýt chút nữa va chạm đến súng của anh, anh cũng không ngại, làm cho cô ăn đậu hủ.
Mắt Lăng Bắc thấy tất cả những thứ này, cằm cũng đã gần muốn rơi xuống trên đất rồi.
Anh ta muốn biết, khoảng thời gian anh ta rời khỏi này, đến cuối cùng xảy ra cái gì?
Tại sao Lăng Đông xưa nay cũng không đề cập với anh ta, chuyện đại thiếu gia nhà anh là cây đã có chủ!
Nhưng, nhưng... Nếu như là như vậy, người phụ nữ mang thai ở bên ngoài kia thì làm sao bây giờ?
Đại tiểu thư sẽ không đánh chết cô ta sao!
Lúc Lăng Bắc đang sững sờ, Lệ Quân Ngự đã đối với chú Triệu hạ lệnh: "Gọi người đến phòng của đại tiểu thư triệt để thanh lý một lần, phải cẩn thận, không thể bỏ sót bất kỳ một điểm nào."
Chú Triệu: "Vâng, Đại thiếu gia. Có điều nếu như vậy, đêm nay có thể liền..."
"Không sao, từ từ đi, càng cẩn thận càng tốt. Một lần nữa lấy chăn giường đi phòng tôi, đại tiểu thư hôm nay ngủ ở phòng tôi."
Chú Triệu: "..."
Nguyễn Manh Manh: "..."
Lăng Bắc: "! ! !"
*
Ý nguyện của bạo quân tốt đẹp, nhưng cuối cùng chưa thành công.
Dưới lí lẽ biện luận của Nguyễn Manh Manh , cô rốt cuộc thu được một gian, phòng khác thuộc về mình.
Mà vừa mắt thấy tất cả, còn ngốc không lăng đăng Lăng Bắc, thì bị Lệ Quân Ngự gọi đi tới phòng sách, làm một phen 'giao lưu' sâu.
Trong phòng khách, Nguyễn Manh Manh vừa thu dọn đồ đạc, vừa cười.
Ngủ với Lệ Quân Ngự... Còn nói tuyệt đối sẽ không táy máy tay chân với cô?
Ha ha, cô là ước gì mình nhanh lên một chút bị sói xám lớn nuốt lấy, mới sẽ ngốc phải đến tự chui đầu vào lưới nha.
Sắp xếp đồ vật trong phòng khách không sai biệt lắm, một giọng nói trẻ con, từ ngoài cửa truyền đến: "Chị gái, ăn cơm... Đi, chúng ta cùng đi."
Người bạn nhỏ Lệ Quân Tỳ bây giờ lại vui vẻ.
Bởi vì chị gái ở nơi gọi là phòng khách, ở sát vách của cậu.
Cậu hận không thể để chị gái ở đây mãi, không được chuyển về!
*
Sau năm phút, Nguyễn Manh Manh nắm tay Lệ Quân Tỳ xuống lầu.
Vừa tới nhà ăn, liền nghe được bên trong truyền một tiếng nói chuyện vui vẻ ——
"Vũ Tình, con mặc cái áo lông Hồ Ly trắng này thật là đẹp mắt... Nha, nhìn xem, tôn cho da dẻ con thêm hồng hào. Theo bà nói, chính là nên mặc vào sớm một chút... Trời gần đây lại lạnh như vậy, nếu như không cẩn thận làm chắt quý của bà bị lạnh thì làm sao!"
/460
|