Nguyễn Manh Manh nhìn vị trước mắt này, hơn bốn mươi tuổi không tính già nhưng cả người đều lộ ra nghiêm túc đúng chuẩn người dạy toán khô khan, trong lòng thật sự cảm thấy không thú vị.
Nàng chuyển trường không phải do tự nguyện, kết quả Lý Tú Lệ cùng ông lão này lại đối với nàng có thù oán giống nhau, so với chủ nghiệm Trương trước kia của nàng so ra còn kém xa.
Cao lão sư, lời nói của ông tôi đã biết. Nguyễn Manh Manh nhàn nhạt trả lời một câu.
Manh Manh lười nói chuyện với những người này, dù sao đi học cô cũng chỉ chơi trò chơi, chỉ cần người khác không tới làm phiền nàng liền hảo.
Cô biết liền hảo. Cao Hán Thu gật đầu, Cô tới lớp học đi, chính mình tìm một vị trí mà ngồi.
Cảm ơn lão sư, tôi đi đây.
Nguyễn Manh Manh xoay người, đang muốn rời đi, Cao Hán Thu đột nhiên gọi lại nàng.
Làm sao vậy, Cao lão sư? Nàng quay đầu lại.
Cao Hán Thu híp híp mắt, dùng biểu tình rất là nghiêm túc cảnh cáo: Ta còn muốn nhắc nhở cô một chút, nghe nói cô cùng Nguyễn Kiều Kiều quan hệ không tốt. Ta mặc kệ các hai người ở nhà có mâu thuẫn gì, nhưng ở trường học hai người đều là bạn học chung lớp, tuyệt đối không được lén quát tháo đấu đá.
Nguyễn Kiều Kiều là học sinh có thành tích ưu tú, tư tưởng đơn thuần, cô tâm tư đều đặt ở học tập cùng công tác Hội Học Sinh. Cô không giống các học sinh bên ngoài khác, loang quanh lòng vòng như vậy. Nếu cô ở lớp học cố ý ảnh hưởng đến học tập của Nguyễn Kiều Kiều, ta nhất định sẽ tự mình hướng hiệu trưởng đề nghị đem cô chuyển ban.
Cao Hán Thu ở Trí Học một khối kim tự chiêu bài, lời hắn nói với hiệu trưởng vẫn là có chút phân lượng.
Nghe được Cao Hán Thu nói, con ngươi xinh đẹp của Nguyễn Manh Manh lóe lóe.
Lại là một câu Nguyễn Kiều Kiều đơn thuần, tốt đẹp , tất cả chỉ là vẻ bề ngoài, lừa bịp đồ ngốc.
Nguyễn Manh Manh đáy lòng cười lạnh, mặt ngoài lại quy quy củ củ đáp: Cao lão sư người hảo yên tâm, chỉ cần nó không tới trêu chọc tôi, tôi cũng không rảnh nhàn hạ thoải mái đi trêu chọc nó.
Thời gian của nàng thực quý giá đi.
Tốt nhất là như vậy, cô đi đi. Cao Hán Thu biểu tình lãnh đạm, đối với thái độ của Nguyễn Manh Manh thập phần bất mãn.
Nguyễn Manh Manh không để ý tới hắn, mới vừa đi một bước, đột nhiên quay đầu lại.
Nga, đúng rồi Cao lão sư, có chuyện tôi cũng muốn hỏi ngài một chút. Ngài biết Tào lão sư, Tào Vĩ Bình sao?
Cao Hán Thu nhăn lại mi, biểu tình nghiêm túc không tự giác mềm mại vài phần, Ông là giáo sư từng dạy ta, rời thành phố S đã nhiều năm.
Tào lão sư đã về hưu từ lâu, cũng không ở thành phố S, ngay cả Cao Hán Thu muốn đi bái phỏng, cũng tìm không thấy người.
Nguyễn Manh Manh bĩu môi, nguyên lai tối hôm qua lão nhân kia cũng không khoác lác, ông thật đúng là đã dạy ở Trí Học, còn đã từng dạy qua cho kim bài giáo viên Cao Hán Thu.
Nghĩ như vậy, nàng cuối cùng cũng biết ngày hôm qua lúc nhờ nhân gia Tào lão sư làm bài toán học tác nghiệp, giống như có điểm không phúc hậu.
Tính tính dù sao ông là lão sư của Cao Hán Thu.
Trước kia ông phê chữa toán học của Cao Hán Thu, sau này Cao Hán Thu thay ông phê chữa toán học tác nghiệp, nhưng thật ra rất thích hợp.
Cô hỏi cái này để làm gì? Cô cũng biết Tào lão sư? Cao Hán Thu thấy Nguyễn Manh Manh không đáp lời, nhịn không được hỏi.
Không, tôi như thế nào sẽ biết Tào lão sư. Tôi chính là nghe người ta nói, tùy tiện hỏi một chút.
Nguyễn Manh Manh nói xong liền đi ngay, căn bản không cho Cao Hán Thu cơ hội tiếp tục hỏi chuyện.
Hừ, nàng mới không nghĩ làm Cao Hán Thu biết ấn bối phận tính.
*
Cùng lúc đó, trong phòng học ban 1.
Một nhóm đồng học đều vây quanh ở chỗ ngồi Nguyễn Kiều Kiều.
Kiều Kiều, vừa rồi tôi thật sự thấy lão sư Cao đang nói chuyện với chị gái cô. Chị cô có phải hay không thật muốn chuyển tới lớp chúng ta a?
Đúng vậy Kiều Kiều, ban 1 chúng ta bình quân phân từ trước đến nay là lớp giỏi nhất, cả thành phố S khi ra đề thi chung cũng là ưu tiên đề chúng ta tối cao nhất, chị cô nếu tới đây không phải là muốn kéo chỉnh thể trình độ của lớp chúng ta suy sụp chứ? .
Thực xin lỗi, chuyện này ta...... Ta cũng không biết...... Nguyễn Kiều Kiều bị các bạn học vây quanh, hai tròng mắt phảng phất tẩm thủy, một dạng khuôn mặt nhỏ thanh tú ngoan ngoãn thoáng chốc có thể chảy xuống hai hàng thanh lệ.
Nàng chuyển trường không phải do tự nguyện, kết quả Lý Tú Lệ cùng ông lão này lại đối với nàng có thù oán giống nhau, so với chủ nghiệm Trương trước kia của nàng so ra còn kém xa.
Cao lão sư, lời nói của ông tôi đã biết. Nguyễn Manh Manh nhàn nhạt trả lời một câu.
Manh Manh lười nói chuyện với những người này, dù sao đi học cô cũng chỉ chơi trò chơi, chỉ cần người khác không tới làm phiền nàng liền hảo.
Cô biết liền hảo. Cao Hán Thu gật đầu, Cô tới lớp học đi, chính mình tìm một vị trí mà ngồi.
Cảm ơn lão sư, tôi đi đây.
Nguyễn Manh Manh xoay người, đang muốn rời đi, Cao Hán Thu đột nhiên gọi lại nàng.
Làm sao vậy, Cao lão sư? Nàng quay đầu lại.
Cao Hán Thu híp híp mắt, dùng biểu tình rất là nghiêm túc cảnh cáo: Ta còn muốn nhắc nhở cô một chút, nghe nói cô cùng Nguyễn Kiều Kiều quan hệ không tốt. Ta mặc kệ các hai người ở nhà có mâu thuẫn gì, nhưng ở trường học hai người đều là bạn học chung lớp, tuyệt đối không được lén quát tháo đấu đá.
Nguyễn Kiều Kiều là học sinh có thành tích ưu tú, tư tưởng đơn thuần, cô tâm tư đều đặt ở học tập cùng công tác Hội Học Sinh. Cô không giống các học sinh bên ngoài khác, loang quanh lòng vòng như vậy. Nếu cô ở lớp học cố ý ảnh hưởng đến học tập của Nguyễn Kiều Kiều, ta nhất định sẽ tự mình hướng hiệu trưởng đề nghị đem cô chuyển ban.
Cao Hán Thu ở Trí Học một khối kim tự chiêu bài, lời hắn nói với hiệu trưởng vẫn là có chút phân lượng.
Nghe được Cao Hán Thu nói, con ngươi xinh đẹp của Nguyễn Manh Manh lóe lóe.
Lại là một câu Nguyễn Kiều Kiều đơn thuần, tốt đẹp , tất cả chỉ là vẻ bề ngoài, lừa bịp đồ ngốc.
Nguyễn Manh Manh đáy lòng cười lạnh, mặt ngoài lại quy quy củ củ đáp: Cao lão sư người hảo yên tâm, chỉ cần nó không tới trêu chọc tôi, tôi cũng không rảnh nhàn hạ thoải mái đi trêu chọc nó.
Thời gian của nàng thực quý giá đi.
Tốt nhất là như vậy, cô đi đi. Cao Hán Thu biểu tình lãnh đạm, đối với thái độ của Nguyễn Manh Manh thập phần bất mãn.
Nguyễn Manh Manh không để ý tới hắn, mới vừa đi một bước, đột nhiên quay đầu lại.
Nga, đúng rồi Cao lão sư, có chuyện tôi cũng muốn hỏi ngài một chút. Ngài biết Tào lão sư, Tào Vĩ Bình sao?
Cao Hán Thu nhăn lại mi, biểu tình nghiêm túc không tự giác mềm mại vài phần, Ông là giáo sư từng dạy ta, rời thành phố S đã nhiều năm.
Tào lão sư đã về hưu từ lâu, cũng không ở thành phố S, ngay cả Cao Hán Thu muốn đi bái phỏng, cũng tìm không thấy người.
Nguyễn Manh Manh bĩu môi, nguyên lai tối hôm qua lão nhân kia cũng không khoác lác, ông thật đúng là đã dạy ở Trí Học, còn đã từng dạy qua cho kim bài giáo viên Cao Hán Thu.
Nghĩ như vậy, nàng cuối cùng cũng biết ngày hôm qua lúc nhờ nhân gia Tào lão sư làm bài toán học tác nghiệp, giống như có điểm không phúc hậu.
Tính tính dù sao ông là lão sư của Cao Hán Thu.
Trước kia ông phê chữa toán học của Cao Hán Thu, sau này Cao Hán Thu thay ông phê chữa toán học tác nghiệp, nhưng thật ra rất thích hợp.
Cô hỏi cái này để làm gì? Cô cũng biết Tào lão sư? Cao Hán Thu thấy Nguyễn Manh Manh không đáp lời, nhịn không được hỏi.
Không, tôi như thế nào sẽ biết Tào lão sư. Tôi chính là nghe người ta nói, tùy tiện hỏi một chút.
Nguyễn Manh Manh nói xong liền đi ngay, căn bản không cho Cao Hán Thu cơ hội tiếp tục hỏi chuyện.
Hừ, nàng mới không nghĩ làm Cao Hán Thu biết ấn bối phận tính.
*
Cùng lúc đó, trong phòng học ban 1.
Một nhóm đồng học đều vây quanh ở chỗ ngồi Nguyễn Kiều Kiều.
Kiều Kiều, vừa rồi tôi thật sự thấy lão sư Cao đang nói chuyện với chị gái cô. Chị cô có phải hay không thật muốn chuyển tới lớp chúng ta a?
Đúng vậy Kiều Kiều, ban 1 chúng ta bình quân phân từ trước đến nay là lớp giỏi nhất, cả thành phố S khi ra đề thi chung cũng là ưu tiên đề chúng ta tối cao nhất, chị cô nếu tới đây không phải là muốn kéo chỉnh thể trình độ của lớp chúng ta suy sụp chứ? .
Thực xin lỗi, chuyện này ta...... Ta cũng không biết...... Nguyễn Kiều Kiều bị các bạn học vây quanh, hai tròng mắt phảng phất tẩm thủy, một dạng khuôn mặt nhỏ thanh tú ngoan ngoãn thoáng chốc có thể chảy xuống hai hàng thanh lệ.
/460
|