Tôi.....
Nguyễn Manh Manh nhấp môi, Tôi sao có thể cố ý không làm. Lý lão sư, tôi chính là sẽ không...... Bất quá lão sư yên tâm, về sau tôi sẽ nỗ lực, tận lực đuổi kịp tiến độ.
Con......
Được rồi, Manh Manh nếu đã nói như vậy thì hãy xem kết quả khảo thí ngày thứ 6 của nó. Tin tưởng nó nhất định sẽ phát huy ra thực lực.
Cao Hán Thu mở miệng, ngăn cản lời Lý Tú Lệ chưa nói xong.
Tốt, cô về lớp học đi. Sắp tới còn khảo thí, đừng chậm trễ việc học. Diệp Phong nếu còn dám tìm cô gây phiền toái, trực tiếp nói với ta.
Ân, tôi về lớp đây, cảm ơn lão sư.
Nguyễn Manh Manh nghĩ thầm, Diệp Phong nếu là lại tìm nàng gây phiền toái, nàng còn cầu mà không được.
Vừa lúc có thể giáo huấn hắn một chút.
Bất quá, lão Cao có ý tốt, vẫn là nên cảm ơn.
Chờ Nguyễn Manh Manh rời đi, Lý Tú Lệ nhịn không được cất giọng cằn nhằn:
Anh như thế nào lại ngăn em, không cho em nói?
Đứa nhỏ kia cố ý không làm những đề đó khẳng định là có nguyên nhân. Để anh xem a, Manh Manh đang trong độ tuổi dậy thì, nguyên nhân hơn phân nửa là bởi vì gia đình, nói không chừng nó làm như vậy là vì hấp dẫn sự chú ý của ba mình! .
Aiz, anh đừng đoán mò. Manh Manh nếu nói sẽ nỗ lực, vậy nó sẽ cố gắng. Đứa nhỏ kia là học trò của Tào lão nhân, có ông ấy dạy dỗ, Manh Manh sẽ không kém, chờ thứ sáu xem kết quả sẽ biết.
......
Thực mau, đã tới ngày khảo thí.
Nguyễn Manh Manh vừa mới đi đến cổng trường đã bị hai thân ảnh chán ghét chặn đường lại.
Chị..... Nguyễn Kiều Kiều toàn thân suy yếu, sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn bệnh cũng không nhẹ, cơ thể dựa hoàn toàn vào người Cố Huyễn mới có thể đứng vững.
Chị, thực xin lỗi...... Nhìn thấy video kia em mới biết được chính mình sai đến thái quá. Em, em cũng không nghĩ tới bà ngoại cư nhiên sẽ gạt em.... Chị tha thứ cho em được không?
Nguyễn Kiều Kiều hơi thở mong manh, thời điểm nói chuyện cơ hồ đều thở hổn hển.
Đôi mắt kia gắt gao nhìn chằm chằm Nguyễn Manh Manh.
Tựa hồ chỉ cần Nguyễn Manh Manh nói một chữ không , nước mắt sẽ liền vỡ đê mà chảy ra.
Đáng tiếc, Nguyễn Manh Manh từ trước đến nay xem Nguyễn Kiều Kiều đóng vai đáng thương đã ngán tận xương rồi.
Cô ta chính là khóc đến chết, nàng cũng sẽ không nâng một chút lông mày.
Được rồi, muốn khóc thì đi chỗ khác khóc. Nơi này là cổng trường, tất cả mọi người đều vội vàng ra vào, mời cô tránh ra, tôi còn phải đi vào khảo thí.
Chị...... Nguyễn Manh Manh vừa dứt lời, quả nhiên những giọt nước mắt từ trong hốc mắt của Nguyễn Kiều Kiều liền chảy ra.
Nước mắt từng giọt lăn xuống, tràn đầy thống khổ.
Nguyễn Manh Manh, cô như thế nào liền trở nên quá phận như vậy! Kiều Kiều biết hôm nay cô khảo thí, sợ tâm tình cô không tốt, ảnh hưởng đến việc làm bài nên cố ý đến đây xin lỗi cô. Cô không nhận thì thôi, vì cái gì còn muốn nói ra những lời nói vô tình máu lạnh như vậy?
Cố Huyễn chỉ trích, nói năng có khí phách, tựa như Nguyễn Manh Manh vừa làm ra chuyện tội ác tày trời.
A, sợ tôi tâm tình không tốt, ảnh hưởng đến việc làm bài? Các người không biết việc cẩu nam nữ hai người đứng trước mặt tôi sẽ làm tâm trạng tôi không tốt hơn sao?
Tâm cơ trong lòng Nguyễn Kiều Kiều là gì, đừng tưởng rằng nàng không biết.
Tám phần là sợ nàng lần này khảo thí không đủ tốt, cho nên có lòng đến ghê tởm nàng.
Huống chi, Cố Huyễn não tàn sẽ nhìn không ra nhưng Nguyễn Manh Manh lại là liếc mắt một cái liền đã nhìn ra.
Tuy nói Nguyễn Kiều Kiều thoạt nhìn ốm yếu, nhưng những sợi tóc hỗn độn trước trán lại mang theo mỹ cảm, sắc mặt tuy tái nhợt, nhưng sắc môi lại không trắng bệch.
Sẽ không làm người ta cảm thấy khó coi, ngược lại mang theo cảm giác nhu nhược thống khổ đáng thương.
Một tiểu bạch hoa trang như vậy, rõ ràng chính là có người cố ý giúp cô ta thu xếp.
Đáng tiếc, không phải ai cũng có tuệ nhãn như đuốc giống nàng. ( ý tỷ là mắt tỷ vạn tiễn xuyên tâm á
Nguyễn Manh Manh nhấp môi, Tôi sao có thể cố ý không làm. Lý lão sư, tôi chính là sẽ không...... Bất quá lão sư yên tâm, về sau tôi sẽ nỗ lực, tận lực đuổi kịp tiến độ.
Con......
Được rồi, Manh Manh nếu đã nói như vậy thì hãy xem kết quả khảo thí ngày thứ 6 của nó. Tin tưởng nó nhất định sẽ phát huy ra thực lực.
Cao Hán Thu mở miệng, ngăn cản lời Lý Tú Lệ chưa nói xong.
Tốt, cô về lớp học đi. Sắp tới còn khảo thí, đừng chậm trễ việc học. Diệp Phong nếu còn dám tìm cô gây phiền toái, trực tiếp nói với ta.
Ân, tôi về lớp đây, cảm ơn lão sư.
Nguyễn Manh Manh nghĩ thầm, Diệp Phong nếu là lại tìm nàng gây phiền toái, nàng còn cầu mà không được.
Vừa lúc có thể giáo huấn hắn một chút.
Bất quá, lão Cao có ý tốt, vẫn là nên cảm ơn.
Chờ Nguyễn Manh Manh rời đi, Lý Tú Lệ nhịn không được cất giọng cằn nhằn:
Anh như thế nào lại ngăn em, không cho em nói?
Đứa nhỏ kia cố ý không làm những đề đó khẳng định là có nguyên nhân. Để anh xem a, Manh Manh đang trong độ tuổi dậy thì, nguyên nhân hơn phân nửa là bởi vì gia đình, nói không chừng nó làm như vậy là vì hấp dẫn sự chú ý của ba mình! .
Aiz, anh đừng đoán mò. Manh Manh nếu nói sẽ nỗ lực, vậy nó sẽ cố gắng. Đứa nhỏ kia là học trò của Tào lão nhân, có ông ấy dạy dỗ, Manh Manh sẽ không kém, chờ thứ sáu xem kết quả sẽ biết.
......
Thực mau, đã tới ngày khảo thí.
Nguyễn Manh Manh vừa mới đi đến cổng trường đã bị hai thân ảnh chán ghét chặn đường lại.
Chị..... Nguyễn Kiều Kiều toàn thân suy yếu, sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn bệnh cũng không nhẹ, cơ thể dựa hoàn toàn vào người Cố Huyễn mới có thể đứng vững.
Chị, thực xin lỗi...... Nhìn thấy video kia em mới biết được chính mình sai đến thái quá. Em, em cũng không nghĩ tới bà ngoại cư nhiên sẽ gạt em.... Chị tha thứ cho em được không?
Nguyễn Kiều Kiều hơi thở mong manh, thời điểm nói chuyện cơ hồ đều thở hổn hển.
Đôi mắt kia gắt gao nhìn chằm chằm Nguyễn Manh Manh.
Tựa hồ chỉ cần Nguyễn Manh Manh nói một chữ không , nước mắt sẽ liền vỡ đê mà chảy ra.
Đáng tiếc, Nguyễn Manh Manh từ trước đến nay xem Nguyễn Kiều Kiều đóng vai đáng thương đã ngán tận xương rồi.
Cô ta chính là khóc đến chết, nàng cũng sẽ không nâng một chút lông mày.
Được rồi, muốn khóc thì đi chỗ khác khóc. Nơi này là cổng trường, tất cả mọi người đều vội vàng ra vào, mời cô tránh ra, tôi còn phải đi vào khảo thí.
Chị...... Nguyễn Manh Manh vừa dứt lời, quả nhiên những giọt nước mắt từ trong hốc mắt của Nguyễn Kiều Kiều liền chảy ra.
Nước mắt từng giọt lăn xuống, tràn đầy thống khổ.
Nguyễn Manh Manh, cô như thế nào liền trở nên quá phận như vậy! Kiều Kiều biết hôm nay cô khảo thí, sợ tâm tình cô không tốt, ảnh hưởng đến việc làm bài nên cố ý đến đây xin lỗi cô. Cô không nhận thì thôi, vì cái gì còn muốn nói ra những lời nói vô tình máu lạnh như vậy?
Cố Huyễn chỉ trích, nói năng có khí phách, tựa như Nguyễn Manh Manh vừa làm ra chuyện tội ác tày trời.
A, sợ tôi tâm tình không tốt, ảnh hưởng đến việc làm bài? Các người không biết việc cẩu nam nữ hai người đứng trước mặt tôi sẽ làm tâm trạng tôi không tốt hơn sao?
Tâm cơ trong lòng Nguyễn Kiều Kiều là gì, đừng tưởng rằng nàng không biết.
Tám phần là sợ nàng lần này khảo thí không đủ tốt, cho nên có lòng đến ghê tởm nàng.
Huống chi, Cố Huyễn não tàn sẽ nhìn không ra nhưng Nguyễn Manh Manh lại là liếc mắt một cái liền đã nhìn ra.
Tuy nói Nguyễn Kiều Kiều thoạt nhìn ốm yếu, nhưng những sợi tóc hỗn độn trước trán lại mang theo mỹ cảm, sắc mặt tuy tái nhợt, nhưng sắc môi lại không trắng bệch.
Sẽ không làm người ta cảm thấy khó coi, ngược lại mang theo cảm giác nhu nhược thống khổ đáng thương.
Một tiểu bạch hoa trang như vậy, rõ ràng chính là có người cố ý giúp cô ta thu xếp.
Đáng tiếc, không phải ai cũng có tuệ nhãn như đuốc giống nàng. ( ý tỷ là mắt tỷ vạn tiễn xuyên tâm á
/460
|