Chương 13: Cùng nhau về nhà
“Công và tư chẳng phân minh?” Lãnh Tư Triệt sửng sốt, nhưng thực nhanh chóng khôi phục lại tự nhiên, cười nói, “Là bởi vì chuyện cô ấy thích anh sao?”
Lãnh Tư Thần không trả lời, xem như cam chịu.
Lãnh Tư Triệt khe khẽ thở dài, nói: “Anh, anh đừng luôn hung dữ với cô ấy, khuôn mặt này của anh thôi cũng đã đủ đáng sợ rồi! Cô ấy thoạt nhìn luôn là tùy tiện, cái gì cũng đều không để bụng, cũng không lộ vẻ yếu ớt, nhưng không có nghĩa là cô ấy không thương tâm. Cô ấy thích anh, không có nghĩa là anh có quyền làm tổn thương cô ấy!”
“Đau lòng?” Lãnh Tư Thần hai tròng mắt híp lại.
“Đúng!” Lãnh Tư Triệt không chút do dự thừa nhận.
“……” Trên mặt Lãnh Tư Thần bất động thanh sắc, đôi tay cũng đã nắm chặt thành quyền.
“Anh, em từ nhỏ liền không hiểu cô ấy vì cái gì lại khăng khăng một mực thích anh như vậy, hiện tại cũng không hiểu!” Lãnh Tư Triệt nói xong liền rời khỏi văn phòng.
Lãnh Tư Thần mệt mỏi đem toàn bộ thân mình tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm hai mắt lại.
A Triệt, anh cũng không hiểu, cảnh còn người mất nhiều như vậy, mỗi một lần xoay người của anh, cô ấy lại vẫn ở tại chỗ……
Cô ở thời điểm thực phiền, cô cứ nhiên không còn cảm thấy…… Tịch mịch nữa……
-
Sau khi tan tầm.
Hạ Úc Huân vừa muốn cưỡi xe đạp về nhà như bình thường, bỗng nhiên nghe được phía sau có người gọi cô.
“Tiểu Huân!”
Xoay người nhìn lại, phát hiện là Lãnh Tư Thần cùng Lãnh Tư Triệt sóng vai mà đi.
Một người lạnh nhạt không kiên nhẫn, một người mỉm cười phất tay.
Ánh mắt phụ nữ chung quanh cơ hồ đều dính trên người anh em nhà này, vì thế khi Lãnh Tư Triệt gọi một tiếng thân mật Tiểu Huân, lập tức đem những ánh mắt đó đều dẫn vào người Hạ Úc Huân.
Trời ạ! Cô có thể đánh nhưng cũng không có biện pháp đối phó với nhiều phụ nữ như lang sói như vậy!
Bất quá, hai tên gia hỏa này thật đúng là siêu cấp đẹp mắt a! Tất cả đều dáng vẻ tinh mỹ như điêu khắc Louvre, nghe nói ít nhất là lai bốn dòng máu, tính kỹ liền phải truy nguyên quá xa rồi.
Cô đây có tính là hoa mẫu đơn hạ tử, thành quỷ cũng phong lưu……
“Tiểu Huân, tôi đưa cô đi.” Lãnh Tư Triệt nhiệt tình mà nói.
“Cái này…… Không cần, tôi đi xe đạp về!” Hạ Úc Huân khéo léo cự tuyệt nói.
“Tôi có thể chở cô!” Lãnh Tư Triệt nói liền đi qua nhận lấy xe cô.
“Anh, em đi cùng Tiểu Huân.”
“Tùy em!” Lãnh Tư Thần xoay người đi về phía gara.
Vì thế, Hạ Úc Huân cứ như vậy không hề cự tuyệt đuổi kịp xe đạp của Lãnh Tư Triệt.
Ách, như thế nào cảm giác chung quanh có thật nhiều bộ xương khô trong suốt đang công kích cô, ánh mắt ghen ghét của mấy người phụ nữ kia cơ hồ muốn hóa thành thực chất sống sờ sờ đâm chết cô……
“Tiểu Huân, đi lên đi.”
“Như vậy không tốt lắm đâu! Sao lại có thể để anh chở tôi……” Hạ Úc Huân khó xử nói.
“Chẳng lẽ cô rất nặng sao?” Lãnh Tư Triệt nhướn mày.
“Không có! Tôi một chút đều không nặng!” Hạ Úc Huân cuối cùng vẫn chầm chậm di chuyển đến ghế sau xe đạp.
Dọc theo đường đi gió nhẹ quất vào mặt, cô bởi vì hậm hực Lãnh Tư Thần cả ngày tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.
“A Triệt! Tôi cảm thấy anh lần này trở về thay đổi thật nhiều!”
“Phải không? Thya đổi chỗ nào?”
“Trở nên đẹp trai hơn! Cũng cởi mở hơn rất nhiều!” Hạ Úc Huân nhìn tấm lưng rộng lớn của anh, bỗng nhiên phát hiện cậu bé ốm yếu năm đó đã là một người đàn ông trưởng thành.
“Cám ơn.” Lãnh Tư Triệt vui vẻ nở nụ cười, tựa như một cậu bé được khích lệ.
-
Về đến nhà, Hạ Úc Huân ở trong phòng lục tung một trận, sau đó bi ai phát hiện chính mình ngoại trừ quần áo thể thao thì vẫn là quần áo thể thao.
Cuối cùng cam chịu, đơn giản cũng không thay quần áo, trực tiếp mặc bộ trên người đi đến nơi hẹn.
Quán bar này cô lần đầu tiên tới, vụng về hấp tấp đi nhầm đường vài lần, cuối cùng còn bị một tên ma men ngăn lại dây dưa không thôi.
Cô bên này vừa muốn động thủ, đột nhiên cảm giác toàn bộ thân thể bị một hơi thở lạnh lẽo quen thuộc vây quanh.
“Chạy loạn cái gì?” Người đàn ông khuôn mặt trầm thấp đem cô ôm vào lồng ngực mắng.
/1572
|