Chương 176: Nó là một người
Tâm ý của cô, anh hoàn toàn minh bạch hơn nữa còn tin tưởng, nhưng, hiện tại đồ vật trong tay này có thể cho anh hoàn toàn lĩnh hội tình cảm chân thật của cô vẫn là khảo nghiệm nghiêm trọng với sự tự chủ của anh.
Thậm chí, buổi sáng người Lãnh gia phái tới tìm hiểu thái độ của anh cũng không thể nào tác động vào cảm xúc của anh, hiện tại, phần lớn tâm tư anh đều nằm trong cuốn nhật ký đang cầm này.
Cũng may mắn cô không nhận ra đây là nhật kí của cô, Lãnh Tư Thần có chút may mắn nghĩ.
Hạ Úc Huân đầu tiên là đem bảo bối gối đầu “A Thần” đặt ở một bên trên sô pha, sau đó đi qua, đầu tiên là đem bàn nhỏ đến trên giường, sau đó đem đồ ăn nhất nhất dọn xong, thuốc viên bỏ vào trong lòng bàn tay trái anh, ly nước bỏ vào tay phải anh.
Sau khi làm xong mọi việc, cô ngồi vào sô pha ôm gối đầu, nghiêng đầu nhìn về phía Lãnh Tư Thần trên giường, có chút nghi hoặc, hỏi: “Anh không ăn sao?”
Lãnh Tư Thần lúc này mới phục hồi tinh thần, uống thuốc.
Thấy Lãnh Tư Thần ngoan ngoãn uống thuốc xong, Hạ Úc Huân lập tức ân cần mà chạy tới, đem chén đũa đoạt lại, nói: “Tôi lấy cho anh ăn!”
“Ngoan như vậy……” Đột nhiên đối với mình tốt như vậy, Lãnh Tư Thần vẫn cảm thấy cô có âm mưu gì.
Quả nhiên, ăn được một nửa, Hạ Úc Huân do dự mà nói, “Pudding buổi tối ngủ một mình rất đáng thương.”
“Thì sao a?” Lãnh Tư Thần nhướng mày.
“Chúng ta có thể mang pudding cùng nhau ngủ không?” Hạ Úc Huân vẻ mặt chờ mong mà hỏi.
“Không thể.” Lãnh Tư Thần không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
Hai người ngủ ở giữa kẹp thêm cái gối đầu anh đã rất bất mãn, hiện tại lại thêm chó con? Tuyệt đối không có khả năng!
“Vì cái gì a?” Hạ Úc Huân không vui bĩu môi, cái môi giận dỗi kia chọc đến anh muốn cắn một ngụm.
“Bởi vì nó không phải một người.” Lãnh Tư Thần đáp.
Hạ Úc Huân không phục nói, “Nó là một người!”
Lãnh Tư Thần: “Nó là một con chó!”
Bị Lãnh Tư Thần chặn ngang như vậy, Hạ Úc Huân cư nhiên không thể tin được phải phản bác anh như thế nào, chỉ có thể thở phì phì mà trừng mắt nhìn anh, thở phì phì mà tiếp tục cho anh ăn cơm.
“Vấn đề này chúng ta chờ lát nữa lại thảo luận, Tiểu Huân, trước đem mấy thứ này dọn đi!” Lãnh Tư Thần dùng chiến thuật kéo dài.
“Anh no rồi?” Hạ Úc Huân hỏi.
“Uhm.” Lãnh Tư Thần gật đầu.
Hạ Úc Huân ì à ì ạch một bộ thực sự có khả năng đem mọi chuyện làm tốt.
“Được, lại đây đi!” Lãnh Tư Thần tiếp đón cô.
Hạ Úc Huân hoang mang mà đi đến trước mặt anh.
“Lại đây ngồi.” Lãnh Tư Thần vỗ vỗ chân mình.
Hạ Úc Huân chớp chớp mắt, không động.
Bởi vì, Lãnh Tư Thần hai ngày này mỗi ngày kêu đau, mỗi ngày làm nũng với cô, thế cho nên trong mắt cô, người đàn ông này thực yếu ớt.
Cô sợ đặt mông lên đem anh ngồi sập.
“Tiểu Huân, lại đây, ngoan. Anh có chuyện cần em giúp.” Lãnh Tư Thần dụ dỗ nói.
Hạ Úc Huân lúc này mới bò lên, nhưng không ngồi vào nơi anh chỉ định.
Lãnh Tư Thần dùng một bên cánh tay không bị thương đem cô ôm ngồi trên đùi mình, sau đó thỏa mãn mà ôm lấy cô, có chút lo lắng hỏi, “Em vẫn sợ anh sao?”
“Không sợ.” Hạ Úc Huân lắc đầu, cô đã xác định anh là người tốt, cho nên cô không sợ anh.
Đúng vậy, người tốt, mỗi ngày quang minh chính đại ăn đậu hủ của cô “Người tốt”!
Vừa dứt lời, cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nỗ lực muốn dán lên môi anh.
“Làm cái gì?” Lãnh Tư Thần hơi hơi tránh đi.
“Anh nói muốn tôi hỗ trợ.” Hạ Úc Huân đương nhiên mà nói.
“Ách, anh không phải ý này.” Lãnh Tư Thần đổ mồ hôi, xem ra chiêu này anh dùng quá thường xuyên, cô đều đã sinh ra phản xạ có điều kiện.
“Không phải?” Hạ Úc Huân khó hiểu mà nghiêng đầu.
“Không phải, nhưng, không phải cũng có thể hôn.” Lãnh Tư Thần ai đến cũng không cự tuyệt mà nhẹ mút môi cô, đẩy cơ miệng ra, tìm kiếm lưỡi cô, cùng quấn quýt.
/1572
|