Chương 388: Vòng bảo hộ
Lãnh Tư Thần lúc này đây thật sự hoàn toàn mất khống chế, anh bị sự hoảng loạn vì việc mất đi cô và cô cứ nàng khăng khăng khỏi mình làm cho phẫn nộ hoàn toàn phá hủy lý trí……
Chỉ có như vậy…… Chỉ có cùng cô hoàn toàn kết hợp ở bên nhau như vậy …… Anh mới có thể thoáng an tâm một chút……
Ngoài cửa sổ, gió lạnh gào thét, bông tuyết từ lác đác lưa thưa đến càng lúc càng nhiều, cuối cùng thành trận tuyết lớn nhất năm nay.
Từ bông tuyết lướt nhẹ đến tuyết lớn tung bay, từ mặt đường trở nên trắng xóa đến nóc nhà cũng tích lũy một tầng tuyết thật dày, toàn bộ thế giới biến thành một màu trắng thuần khiết……
Thanh âm giường cọ xát mặt đất kịch liệt vang rốt cuộc đình chỉ.
Bình hoa hồng cắm đầu giường không biết khi nào đã ngã trên sàn nhà, cánh hoa đỏ tươi rơi đầy đất hệt như máu tươi.
Hạ Úc Huân một chút sức lực nhúc nhích ngón tay đều không có, chỉ có thể kịch liệt mà thở hổn hển.
Lãnh Tư Thần môi vẫn dán vào cổ cô quyến luyến mà hoạt động……
“Không cần…… Tôi thật sự không được……” Lúc phát hiện Lãnh Tư Thần lại có ý đồ tiếp tục, Hạ Úc Huân kinh hoảng thất thố mà ngăn anh lại.
Đây là Hạ Úc Huân hôm nay lần đầu tiên nói ra tiếng.
Cô rốt cuộc chịu mở miệng nói chuyện với anh.
Tuy rằng lại là phương thức như vậy.
Lãnh Tư Thần cuối cùng buông tha cô, đem tóc mái hai bên ướt đẫm của cô vuốt ra sau tai, ôn nhu mà ôm lấy cô, thanh âm khàn khàn nói: “Đứng gió lạnh lâu như vậy, cần đổ mồ hôi…… Bằng không sẽ cảm mạo……”
Hạ Úc Huân khóe miệng nhếch lên, không phản ứng với anh. Loại lý do này anh cũng nói được?
“Tiểu Huân, về sau đừng làm anh sợ như vậy nữa…” Lãnh Tư Thần ngữ khí lòng còn sợ hãi.
Hạ Úc Huân: “……”
Cô như thế nào dọa anh? Không phải đi ra ngoài hóng gió sao? Việc này cũng muốn quản?
Thấy Hạ Úc Huân lại không nói, ánh mắt Lãnh Tư Thần bỗng nhiên thâm trầm.
Hạ Úc Huân nhạy bén mà nhận ra nguy hiểm, vội vàng mở miệng nói: “Tôi đã biết! Tôi chỉ là có chút buồn, muốn hít thở không khí, anh đừng nghĩ nhiều vậy!”
Nghe Hạ Úc Huân trả lời, Lãnh Tư Thần cuối cùng vừa lòng, nói: “Tiểu Huân, xin lỗi, là anh sai, anh gần đây bận quá. Ngày mai mang em ra ngoài chơi được chứ?”
“Uhm……” Hạ Úc Huân kỳ thật không có tâm tình chơi, nhưng lúc nguy hiểm này không nên ương bướng với anh, đành phải thuận miệng có lệ lên tiếng.
-
Sáng hôm sau.
Lương Khiêm mang theo người tới cửa đem ban công cùng tất cả cửa sổ đều thêm một tầng bảo hộ.
Ban công vốn dĩ có tầm nhìn cực đẹp, giờ phút này lan can cách một tầng lưới sắt, thoạt nhìn tựa như ngục giam.
Hạ Úc Huân ôm pudding ngồi trên sô pha, mắt lạnh nhìn bọn họ bận rộn.
Lương Khiêm bị ánh mắt kia nhìn đến toàn thân phát lạnh, nơm nớp lo sợ nói: “Chị dâu, như vậy an toàn hơn một chút…… Ha ha an toàn hơn một chút…… Chị nghĩ xem, nếu pudding chạy loạn nhảy xuống chết mất thì làm sao bây giờ?”
A, pudding chân ngắn nhỏ cầu thang còn bò không lên nổi có thể trèo qua cửa sổ qua ban công ngã xuống sao?
Hạ Úc Huân vuốt lông tơ mềm mại của pudding, mặt không cảm xúc nói: “Cút.”
Lương Khiêm như được đại xá “Dạ” một tiếng, sau đó ngã nhào mà dẫn đám người trốn.
A a a, quá bi thảm, anh thực sự quá bi thảm, luôn bị sắp xếp cho những loại nhiệm vụ nguy hiểm như vậy, lão đại cũng là lòng dạ hiểm độc, tự cấp cho anh họa bánh mì loại lớn a, anh cũng không biết mình có thể sống đến thời điểm nghỉ đông nửa năm được hay không!
Lương Khiêm rời đi không bao lâu, Lãnh Tư Thần vừa lau tóc vừa từ trong phòng tắm đi ra, vừa lòng mà nhìn vòng bảo hộ trang bị xong, sau đó thở dài lập tức đi đến bên cạnh Hạ Úc Huân ngồi xuống.
“Tức giận sao?” Lãnh Tư Thần có chút khẩn trương hỏi.
“Không.” Hạ Úc Huân vẫn vẻ mặt không có gì.
/1572
|