Chương 437: Mẹ tốt nhất trên đời
Rất nhanh, kiểm tra kết quả xong, cũng may không có trở ngại.
“Bác sĩ nói con chỉ là quá mệt mỏi, là mẹ không chăm sóc tốt cho con, để con chạy tới chạy lui mệt như vậy.” Hạ Úc Huân vẻ mặt áy náy.
“Không phải! Mẹ, đừng vì sức khỏe con không tốt mà bảo vệ con quá mức, hạn chế tự do của con, xem con như những đứa trẻ bình thường được rồi, con thật sự rất cảm ơn mẹ! Mẹ là người mẹ tốt nhất trên thế giới này!” Tiểu Bạch cực kỳ nghiêm túc mà nói.
Hạ Úc Huân hốc mắt phiếm hồng, đem cậu nhóc ôm vào trong lòng, đứa nhỏ này hiểu chuyện đến mức khiến cô đau lòng.
Hai mẹ con ấm áp nói nhỏ, đi trên hành lang, đối diện với một cặp vợ chồng già.
Người phụ nữ trong lúc vô tình nhìn thoáng qua cậu bé trong lòng Hạ Úc Huân, đang muốn dời ánh mắt, không biết phát hiện cái gì, đột nhiên kinh ngạc mà trừng lớn hai mắt, vội vàng kéo kéo chồng bên cạnh, nói: “Hoa Kiều, anh xem đứa bé kia……”
“Làm sao vậy?” Lãnh Hoa Kiều theo ánh mắt vợ nhìn qua đi, cũng kinh ngạc vạn phần, nói: “Này…… Mặt mũi đứa nhỏ này sao lại…… Người phụ nữ ôm đứa bé là ai?”
“Nhìn…… Tựa hồ có chút quen mặt……” Lãnh phu nhân hoang mang nói.
Hai người càng đến càng gần, vì thế, ánh mắt Hạ Úc Huân không thể tránh né mà cũng thấy được hai người đối diện.
Thấy cô gái kia nhìn về phía bọn họ, Lãnh phu nhân tức khắc nín thở chăm chú nhìn, giây tiếp theo, lại thấy cô gái kia dùng ánh mắt xa lạ nhàn nhạt quét qua bọn họ một cái, rồi cùng bọn họ đi ngang qua nhau.
Lãnh phu nhân rũ con ngươi suy tư, giây tiếp theo, bà đột nhiên nhớ tới một người, vẽ mặt khẽ biến, nói: “Chẳng lẽ là cô gái kia?”
“Cô gái nào?” Vừa rồi vội vàng liếc mắt một cái, Lãnh Hoa Kiều nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của cậu bé trong lòng Hạ Úc Huân, thế nhưng cực kỳ Tư Thần khi còn nhỏ, quả thực khiếp sợ không thôi.
“Anh còn nhớ Hạ Úc Huân chứ?” Lãnh phu nhân hỏi.
“Đương nhiên nhớ, năm đó Tư Thần chính là bởi vì cô gái đó mà rời khỏi Lãnh Thị, cùng Bạch gia ầm ĩ cô gái này cũng không thoát được có liên quan!” Nhắc tới người này, Lãnh Hoa Kiều sắc mặt không có gì tốt.
Lãnh phu nhân thở dài, nói: “Hoa Kiều, đừng nói như vậy, đứa trẻ kia cũng rất đáng thương, tận mắt nhìn thấy ba ba chết ở trước mặt mình. Cho tới bây giờ em buổi tối nằm mơ còn mơ thấy cảnh tượng lúc đó……
Về phần Bạch gia, cũng không phải thứ tốt đẹp gì, đặc biệt là cô gái Bạch Thiên Ngưng kia, không thể tin được nó cư nhiên sẽ ác độc như vậy, năm đó thiếu chút nữa đem chúng ta kéo xuống nước.
Người luôn là phải tới thời điểm nguy nan mới có thể thấy rõ bộ mặt thật người bên cạnh mình!”
“Nghe nói Tư Thần vẫn luôn tìm cô ta, nhiều năm như vậy không lấy ai cũng là vì cô ta.” Lãnh Hoa kiều nhíu mày nói.
“Tư thần đứa bé kia vốn dĩ cố chấp, muốn nó từ bỏ e là rất khó. Bất quá, nó gần đây cùng với vị tiểu thư Cung gia kia nghe nói rất thân mật, cũng rất hòa hợp.
Mặc kệ nó là nghĩ thông suốt, hay là có mục đích gì khác, đó đều là chuyện của nó, nó đã sớm tự lập địa vị xã hội, cái nhà này cũng không cần, chúng ta đã quản không được nó nữa!” Lãnh phu nhân có chút chua xót mà lắc đầu.
Lãnh Hoa Kiều trầm mặc không nói.
Tuy rằng Lãnh Tư Thần những năm gần đây rất ít về nhà, nhưng anh ngầm giúp tư triệt không ít chuyện, cũng bởi vì có nh, lãnh thị mới có thể bảo trụ, những điều này ông đều biết.
Lãnh phu nhân vừa vui mừng, lại vừa đau thương, nói: “Tư thần rất xuất sắc, nó làm mọi thứ còn tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của em, nhưng không biết vì cái gì, em một chút vui vẻ đều không có nổi, dù sao vẫn cảm thấy trong lòng như là một khối trống rỗng.
Hiện tại quay đầu ngẫm lại, ngoại trừ nha đầu kia, hình như chưa từng có người yêu thương đứa con trai này của em. Nó từ nhỏ đã khiến cho người khác bớt lo, cũng thật sự làm lòng người đau không dậy nổi.
Nha đầu kia nói, tuy rằng Tư Thần không biểu hiện ra ngoài, nhưng không có nghĩa nó không để bụng, không cần. Hiện tại ngẫm lại, em người làm mẹ nó, còn không hiểu biết con trai mình bằng một người ngoài.”
/1572
|