Chương 462: Đúng lúc đuổi tới
Cậu chán ghét những người này, chán ghét nơi này!
Tiểu Bạch lúc này mới hiểu mẹ vì cái gì phải trốn nhiều năm như vậy.
Người đàn ông trước mắt này lại là từ đâu xuất hiện? Vì cái gì dùng vẻ mặt ăn thịt người nhìn mẹ cậu!
Âu Minh Hiên đồng thời cũng đang nhìn Tiểu Bạch, anh khiếp sợ mà nhìn cậu bé đột nhiên chắn ngang, đây không phải đứa bé xuất hiện trong hôn lễ sao! Chẳng lẽ thật sự là con trai Lãnh Tư Thần?
Lúc đứa bé kia xuất hiện anh liền có một dự cảm, biến mất suốt 5 năm, Hạ Úc Huân đại khái liền phải xuất hiện!
Bất quá, hiện tại đây không phải trọng điểm, trọng điểm là ——
“Lãnh Tư Thần, anh rốt cuộc làm gì cô ấy? Vì cái gì cô ấy biến thành như vậy!” Âu Minh Hiên tức giận hỏi.
Lãnh Tư Thần không rảnh để đến Âu Minh Hiên, chống gậy gian nan mà đi đến trước mặt Hạ Úc Huân.
Bộ dáng yếu ớt bất kham của cô khiến anh đau lòng không thôi, giờ phút này, anh chỉ muốn ôm lấy cô.
Lương Khiêm thấy Âu Minh Hiên vô lễ chất vấn, không vui nói: “Âu Minh Hiên, anh đừng ngậm máu phun người, cô ấy đột nhiên liền biến thành như vậy, không liên quan đến BOSS chúng tôi được chứ?”
“Không liên quan?” Âu Minh Hiên vẻ mặt trào phúng. Lời này nói ra sẽ có người tin sao?
“Hạ Úc Huân! Em còn muốn chạy trốn tới khi nào? Em TM không tiền đồ cũng không phải một ngày hai ngày! Anh lười quản em! Nhưng, em tốt nhất nói cho anh biết, Mộng Oanh rốt cuộc đang ở đâu, cô ấy có ở chung với em hay không?”
Cùng với Âu Minh Hiên gầm lên giận dữ, cửa phòng bệnh lại lần nữa bị mở ra, một cô gái như cơn gió xông vào.
“Tiểu Hoa ——”
Hạ Úc Huân vốn dĩ cuộn tròn thành một đoàn nghe được thanh âm quen thuộc, lập tức ngẩng đầu nhào vào lòng cô gái kia, cái ôm ấm áp trong nháy mắt khiến cô an tâm: “Chị Nguyệt…… Chị Nguyệt……”
“Đừng sợ đừng sợ! Chị thấy bên ngoài vừa sấm sét lại vừa mưa to lo lắng gần chết!” Tần Mộng Oanh đau lòng vỗ nhẹ sau lưng Hạ Úc Huân.
Tiểu Bạch nhìn thấy Tần Mộng Oanh tới, tức khắc nhẹ nhàng thở ra.
Cậu trên dưới đánh giá Tần Mộng Oanh một cái, trên trán xẹt qua một giọt mồ hôi, đây quả thực là lần hóa trang táo bạo nhất, khoa trương nhất của dì Nguyệt từ trước tới nay……
Đồng tử Tiểu Bạch xoay xoay, vẻ mặt hoang mang, không phải đã rất lâu đều không cần đem chính mình biến thành như vậy sao? Hôm nay sao lại đem mình hóa trang thành cô gái xấu vô địch thế này?
Mấy người trong phòng bệnh nhìn Tần Mộng Oanh đột nhiên xuất hiện đều có suy nghĩ, cô gái xấu xí này từ đâu xuất hiện? Hình nhu có quan hệ không bình thường với cô gái này! Còn nữa, cô vừa rồi gọi cô ấy là Tiểu Hoa?
Tần Mộng Oanh thuần thục móc ra mấy viên thuốc đút cho Hạ Úc Huân, nói: “Nào, uống thuốc.”
Nhìn thấy cô gái xấu xí kia không biết cho Hạ Úc Huân uống thuốc gì, sắc mặt Lãnh Tư Thần càng khó nhìn.
“Cô là ai? Cho cô ấy uống cái gì?” Lãnh Tư Thần lạnh giọng hỏi.
Tần Mộng Oanh quay đầu, dùng khuôn mặt thê thảm không nỡ nhìn hướng Lãnh Tư Thần, nói: “Xin chào, tôi họ Hoa, tên Hoa Thủy Nguyệt, là bạn của Hạ Như Hoa, ở chung với cô ấy. Tiểu Hoa có chứng áp lực tổng hợp sau bị thương PSTD, gặp trời mưa sấm sét bệnh trạng càng nghiêm trọng, tôi chỉ là cho cô ấy uống chút thuốc giúp trấn tĩnh và bớt trầm cảm. Chuyện hôm nay tôi đã biết một ít, thực xin lỗi, cho ngài thêm phiền toái!”
Cô gái này tuy mặt mũi khó coi, nhưng lời nói lại trật tự rõ ràng, quanh người lại có một cổ khí chất trí thức, vừa thấy chính là được giáo dục cao cấp.
Thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong!
Lúc Hạ Úc Huân ngẩng đầu, Âu Minh Hiên rốt cuộc nhìn rõ diện mạo Hạ Úc Huân, lúc này mới phát hiện diện mạo cô gái trước mắt này thật sự khác rất nhiều so với cô gái năm đó, ngoại trừ đường nét ngũ quan giống nhau, bất luận là mặt mũi, hay là khí chất, đều lộ ra một cảm giác xa lạ……
Âu Minh Hiên đầu óc loạn thành một đoàn, nói: “Cái gì Hoa Thủy Nguyệt, cái gì Hạ Như Hoa? Đây TM rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
/1572
|