Chương 480: Đón Tiểu Bạch về nhà
Hạ Úc Huân nghiêng ngả lảo đảo mà chạy ra khỏi bệnh viện, lập tức bắt xe về Hạnh Hoa Thôn.
Dọc theo đường đi cô hoảng loạn đến mức cả trái tim đều sắp nhảy ra ngoài.
Tiểu Bạch không thấy, Tiểu Bạch của cô không thấy!
Tiểu Bạch không thể nào không nói một tiếng mà đi theo người xa lạ, cậu không phải dễ bị lừa như vậy, vậy chỉ có một khả năng, cậu bị ép buộc đi.
Vì cái gì, vì cái gì……
Cô liền biết sẽ như vậy!
Chỉ cần một khi cùng người kia phát sinh quan hệ, cuộc sống của cô liền bắt đầu mất đi khống chế mà một mảnh hỗn loạn!
Nửa giờ sau, Hạ Úc Huân vội vội vàng vàng mà đuổi tới trường học, Tần Mộng Oanh đã ở đó chờ.
“Sao lại thế này? Là ai mang nó đi?” Cô vọt vào văn phòng, thở hồng hộc hỏi.
Chủ nhiệm lớp nhìn tình hình cũng hoảng sợ, đứt quãng mà giải thích nói: “Người kia ăn mặc quý phái, nhìn không giống người xấu, bà ấy nói bà là bà nội cậu bé, cho nên tôi liền không chú ý……”
“Quý phái? Cô xem gia đình như chúng chúng tôi sẽ quen biết người có bộ dáng như vậy sao? Cô sao có thể làm giáo viên được? Sao lại có thể tùy tiện để người xa lạ đem cậu bé đi được!” Hạ Úc Huân toàn thân đều đang run rẩy, cả người đều sắp điên rồi.
“Tiểu Hoa, em bình tĩnh một chút.” Tần Mộng Oanh xin lỗi nhìn chủ nhiệm lớp một cái, giữ chặt Hạ Úc Huân khuyên nhủ.
Hạ Úc Huân như ruồi bọ không đầu tại chỗ xoay vài vòng, đột nhiên một phen giữ chặt tay Niếp Niếp đang thút tha thút thít nức nở khóc bên cạnh,hỏi: “Niếp Niếp, nói cho dì Hoa biết, Tiểu Bạch hôm nay không về cùng con sao?”
Niếp Niếp vẻ mặt áy náy mà cúi đầu, đáp: “Thực xin lỗi dì Hoa…… Hôm nay con và Tiểu Bạch cãi nhau, con cùng Tân Tiểu Bảo về nhà……”
Niếp Niếp càng nói càng tự trách, cuối cùng oa một tiếng khóc rống lên: “Đều do con! Không bảo vệ tốt em trai!”
Kỳ thật Niếp Niếp người chị này thật sự có chút cam chịu.
Lúc Tiểu Bạch một tuổi hai tuổi, còn ê ê a a gọi chị, tùy ý bé trở thành búp bê mà chơi, nhưng từ lúc ba tuổi đã không dễ lừa gạt, mở miệng một tiếng là giòn giã kêu Tần Niếp Niếp, như tiểu hoàng đế đem nàng sai bảo tới, sai bảo lui.
Nhưng ai bảo bé chính là thích cậu em trai như viên xôi nếp đáng yêu này chứ, nếu bé cưng chiều cậu dựa vào cậu, cậu liền không cho bé hôn, cũng không cho bé ôm.
Sau ba tuổi, đứa trẻ kia trở nên càng ngày càng không đáng yêu, luôn là một bộ đôi mắt mọc trên đỉnh đầu, lại thông minh đến khiến người ta giận sôi, cả ngày lấy việc đả kích bé làm vui, càng không phải là cậu em trai tự giác.
Bé tuy rằng luôn miệng nói chán ghét tên tiểu quỷ này, nhưng khi không thấy cậu, trong lòng lại sốt ruột không chịu được.
Hạ Úc Huân cười khổ nói:“Niếp Niếp không phải con sai…… Là dì……”
Là cô một người mẹ không có làm hết trách nhiệm! Cho tới nay bởi vì cậu quá hiểu chuyện, lại quên rằng cậu vẫn chỉ là một cậu bé mới năm tuổi.
Tần Mộng Oanh vừa trấn an Niếp Niếp, vừa tiếp tục nói: “Sau đó chị thấy Tiểu Bạch rất lâu chưa về, không yên tâm liền đến trường học đón nó, cô gáio nói nó được người nahf đón đi rồi. Chị gọi điện cho Tiểu Bạch, nhưng điện thoại vẫn gọi không được……”
Hạ Úc Huân ôm lấy đầu, đại não cấp tốc chuyển động, cuối cùng đột nhiên xông ra ngoài.
“Tiểu Hoa, em đi đâu!” Tần Mộng Oanh đuổi theo hỏi.
“Chị Nguyệt, đừng lo lắng, em biết Tiểu Bạch ở đâu, chị mang Niếp Niếp về nhà trước! Em đi đón Tiểu Bạch về nhà!” Hạ Úc Huân vừa chạy vừa hô.
Tần Mộng Oanh mặt đầy lo lắng mà nhìn hướng cô rời đi, cô biết là ai mang Tiểu Bạch?
/1572
|