Chương 565: Ngẫu nhiên gặp ở sân bóng ( 5 )
“Tiếp tục.” Lãnh Tư Thần mặt không cảm xúc.
“A.” Lâm Tuyết lo lắng đề phòng mà tiếp tục luyện tập vung gậy.
Sắc mặt Lãnh Tư Thần hệt như trời tháng sáu, lúc âm u lúc quang đãng, hoàn toàn không theo tiêu chuẩn nào, quả thực sắp đem bọn họ lăn lộn điên rồi.
Rốt cuộc, thi đấu bắt đầu.
Các cô gái sôi nổi xoa tay hầm hè, vắt hết óc nghĩ như thế nào để tự nhiên mà sơ xuất thua Lãnh Tư Thần, nhưng cũng ôm không ít tư tưởng muốn thắng, để Lãnh Tư Thần cởi quần áo.
Ở đây trừ bỏ Lãnh Tư Thần, Âu Minh Hiên, còn có hai người mới mở công ty nhỏ dáng người còn xem được, tất cả những người khác đều không thể nhìn a!
Lãnh Tư Thần bọn họ là không thể để anh ấy thua, về phần Âu Minh Hiên, dựa theo kinh nghiệm quá khứ tới xem, những cô gái bên cạnh anh ở phương diện này đều là cao thủ, khẳng định cũng sẽ không thua, xem ra nhất định là không có nhãn phúc kia rồi.
“Hai chân mở ra, giữ cơ thể thăng bằng, trọng tâm đặt ở hai gót chân, vung công đừng cứng đờ, dùng lực eo xoay tròn……” Thanh âm trầm thấp của Lãnh Tư Thần không nhanh không chậm mà vang lên, bình tĩnh mà chỉ huy Lâm Tuyết.
Lâm Tuyết gắt gao nắm gậy, tinh thần khẩn trương cao độ, giây tiếp theo, phịch một tiếng vung côn ra ngoài……
Bóng rơi xuống vị trí ngoài ý muốn cũng không tệ lắm, đối với người mới chơi mà nói là rất không dễ dàng.
Những người khác thấy thế cũng nhẹ nhàng thở ra, nếu trình độ quá kém, muốn phóng thủy tự nhiên cũng sẽ khó khăn.
So với phía Lãnh Tư Thần cùng Lâm Tuyết một người ân cần dạy bảo, một người nghiêm túc dựa theo thầy dạy làm, đánh càng ngày càng tiến bộ, bên kia Hạ Úc Huân cùng Âu Minh Hiên có thể nói là gà bay chó sủa……
“Ngọa tào! Bảo bối, em là muốn đem bóng đánh ra ngoài không gian sao?” Âu Minh Hiên run rẩy khóe miệng dùng tay che mắt nhìn quả bóng càng bay càng xa đến khi hoàn toàn biến mất không thấy gôn.
Trong dự kiến, tìm năm phút đồng hồ quả bóng đánh ra kia vẫn không thấy đâu, cuối cùng bị phán làm rơi bóng, phạt một cây.
Bắt đầu bất lợi, sau đó còn thảm hại hơn.
Hạ Úc Huân không phải đánh sa hố, thì là rơi xuống nước, hoặc là tìm không thấy, Âu Minh Hiên cảm thấy tim thật mệt mỏi.
Nhưng đồng đội anh một chút ý thức nguy cơ đều không có, cà lơ phất phơ mà đeo kính râm đem gậy golf đặt lên vai còn rung rung chân.
“Bảo bối, em có phải thành tâm trả đũa anh hay không vậy? Hay là em cứ như vậy muốn nhìn anh cởi quần áo? Muốn nhìn thì em nói sớm đi, anh một mình cởi cho em xem! Tuyệt đối cho em nhìn đủ a! Đây trước công chúng, có thể chừa cho anh chút mặt mũi không?” Âu Minh Hiên gần như cầu xin.
“Em cũng không phải không muốn? Em đang rất nghiêm túc đánh, em thật sự đã cố gắng hết sức!” Hạ Úc Huân lẩm bẩm.
“Nói láo, dáng vẻ này của em có chỗ nào giống nghiêm túc?” Âu Minh Hiên không thể nhịn được nữa mà chỉ vào cô du côn nói.
“Em làm sao vậy? Anh soa không nói là do anh dạy quá tào lao đi?” Hạ Úc Huân cũng nổi giận.
“Ha, nha đầu chết tiệt kia, rốt cuộc nói ra lời thật lòng? Em chính là ghét bỏ anh! Lãnh Tư Thần dạy thì tốt, em đi tìm anh ta đi a!”
……
Ha, bên này sao lại càng ầm ĩ như vậy chứ?
Mọi người sôi nổi xem náo nhiệt không chê ha ha vây xem cười, thỉnh thoảng còn trêu chọc vài câu, làm cho Âu Minh Hiên càng thêm nén giận.
Kết quả cuối cùng chính là, Âu Minh Hiên lót đế đau khổ mà cởi đến chỉ còn lại một cái quần cộc tứ giác, vẻ mặt phong sương mà ngồi xổm trong miệng ngậm điếu thuốc, nhìn Hạ Úc Huân đang “Sạn phân”, một bộ sống không còn gì luyến tiếc……
Như dự kiến ván thứ hai lại là lót đế, Âu Minh Hiên đã từ bỏ vùng vẫy, trực tiếp ném điếu thuốc bắt đầu chuẩn bị cởi quần, thanh danh một đời của anh, hôm nay sợ là phải công đạo tại đây rồi……
/1572
|