Giờ ra chơi
Nó loay hoay chạy theo hai nhỏ bạn thì bị bàn tay ai đó kéo lại, không kịp phản ứng nó bị kéo sát vào người hắn, mặt đối mặt mắt nhìn nhau, bây giờ thì nó có thể nhìn càng rõ hơn khuôn mặt điển trai của hắn, phải nói là cực kì đẹp, cái đồng tiền nhỏ khi hắn nhếch môi kèm theo cái răng khểnh không thể nào đẹp hơn, cái mùi hương Gucci làm nó choáng ngộp. Trở về hiện tại, nó mới giật mình hét toáng:
– “DÊ CỤ, BUÔNG RA”
– “Cô điên à, sợ người khác không nghe thấy hay sao?”
Hắn đỏ mặt tía tai với hai chữ “dê cụ” của nó, mặt hầm hầm mắt vẫn không quên liếc về hướng nó
– “Anh muốn cái gì, tôi có quen anh à, đồ dê sòm làm tay tôi đỏ hết rồi”
Nó hậm hực xoa xoa cổ tay, né tránh ánh mắt đầy sát khí có thể chết người của hắn
– ” Không quen à, cô còn nợ tôi cái áo, đã qua mấy ngày tiền lãi nó tăng lên là 10tr nhá, đền cho tui”
Hắn đưa mặt lại gần nó, nói với giọng thách thức. Nó nghe xong khói muốn bốc lên cả lỗ mũi
– ” Tôi làm gì có nhiều tiền đến như vậy, nhiêu đó tôi có thể sống được cả mấy tháng, mà tôi không trả anh làm gì được tôi”
Nó khoanh tay, cười thách đấu thêm một cái lè lưỡi trêu hắn
– “Được, cô giỏi chắc cô chưa nghe qua tôi là người như thế nào nên mới có gan to trêu ông” – Nói đoạn hắn bỏ đi trong hậm hực. Nó như nhớ ra những lời Nhật Hạ nói lúc sang chợt rùng mình
– ” Được, tôi sẽ trả nhưng…. đến khi nào tôi có đủ tiền, được chứ”
Hắn mỉm cười đắc thắng, xong quay lại nghiêm giọng:
– “Không, tôi sẽ không lấy số tiền đó nữa, nhưng…”
-” Nhưng sao?”
Hắn luồng tay vào túi, tiến đến chỗ nó, ghé sát vào tai:
– ” Làm ô sin cho tôi trả hết nợ thì thôi, OK?”
-” Cái đếch, anh…”
-” Tùy cô, một là làm ô sin cho tôi, hai là ngày mai có tiền trả tôi để lâu lãi sẽ tăng dần đều”
Nó đắng đo suy nghĩ rồi cũng ngậm ngùi đồng ý:
– “Được”
Ngay ngày hôm sau nó sang nhà hắn lần mò mãi mới kiếm được cái địa chỉ nhà, nó há hốc mồm trước cái biệt thự màu trắng điểm vào đó là những mảng màu nâu làm tôn vinh sự sang trọng, bên cạnh có thêm cái hồ bơi, đằng xa xa là cả một vườn hoa phải nói là cái khuôn viên nhà này rộng thênh thang,nó đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, quan sát xong nó không quên nhìn lại địa chỉ một lần nữa rồi bấm chuông
“Bính boong…. Bính boong”
Có một bà chạc 50 ra mở cửa cho nó,bà ấy rất điềm đạm hỏi:
– “Cháu tìm ai?”
– ” Dạ cháu tìm Bảo Khánh”
Bà gật đầu mở cửa cho nó…
———————-
Ngày hôm đó…
“Con nhỏ này gan to thật đấy, dám động đến bổn thiếu gia rồi bỏ chạy là xong ak…”
Hắn móc trong túi chiếc Racer ra rồi gọi cho ai đó, bực dọc nói:
-” Điều tra giúp tôi con nhỏ này… xxx… yyy… zzz”
-” Vâng tôi biết rồi” – Giọng nói từ đầu dây bên kia đáp
“Cô tưởng tôi không tìm được cô chắc, hãy đợi đấy”
Trong lúc zằn co với nó hắn vô tình thấy được chiếc huy hiệu đó, chiếc huy hiêu mà lần đầu khi đi thi người ta phát cho sinh viên có cả họ tên… Vậy là mọi chuyện không hẳn là do trùng hợp ngẫu nhiên, chỉ một phần thôi.
——————–
Nó loay hoay chạy theo hai nhỏ bạn thì bị bàn tay ai đó kéo lại, không kịp phản ứng nó bị kéo sát vào người hắn, mặt đối mặt mắt nhìn nhau, bây giờ thì nó có thể nhìn càng rõ hơn khuôn mặt điển trai của hắn, phải nói là cực kì đẹp, cái đồng tiền nhỏ khi hắn nhếch môi kèm theo cái răng khểnh không thể nào đẹp hơn, cái mùi hương Gucci làm nó choáng ngộp. Trở về hiện tại, nó mới giật mình hét toáng:
– “DÊ CỤ, BUÔNG RA”
– “Cô điên à, sợ người khác không nghe thấy hay sao?”
Hắn đỏ mặt tía tai với hai chữ “dê cụ” của nó, mặt hầm hầm mắt vẫn không quên liếc về hướng nó
– “Anh muốn cái gì, tôi có quen anh à, đồ dê sòm làm tay tôi đỏ hết rồi”
Nó hậm hực xoa xoa cổ tay, né tránh ánh mắt đầy sát khí có thể chết người của hắn
– ” Không quen à, cô còn nợ tôi cái áo, đã qua mấy ngày tiền lãi nó tăng lên là 10tr nhá, đền cho tui”
Hắn đưa mặt lại gần nó, nói với giọng thách thức. Nó nghe xong khói muốn bốc lên cả lỗ mũi
– ” Tôi làm gì có nhiều tiền đến như vậy, nhiêu đó tôi có thể sống được cả mấy tháng, mà tôi không trả anh làm gì được tôi”
Nó khoanh tay, cười thách đấu thêm một cái lè lưỡi trêu hắn
– “Được, cô giỏi chắc cô chưa nghe qua tôi là người như thế nào nên mới có gan to trêu ông” – Nói đoạn hắn bỏ đi trong hậm hực. Nó như nhớ ra những lời Nhật Hạ nói lúc sang chợt rùng mình
– ” Được, tôi sẽ trả nhưng…. đến khi nào tôi có đủ tiền, được chứ”
Hắn mỉm cười đắc thắng, xong quay lại nghiêm giọng:
– “Không, tôi sẽ không lấy số tiền đó nữa, nhưng…”
-” Nhưng sao?”
Hắn luồng tay vào túi, tiến đến chỗ nó, ghé sát vào tai:
– ” Làm ô sin cho tôi trả hết nợ thì thôi, OK?”
-” Cái đếch, anh…”
-” Tùy cô, một là làm ô sin cho tôi, hai là ngày mai có tiền trả tôi để lâu lãi sẽ tăng dần đều”
Nó đắng đo suy nghĩ rồi cũng ngậm ngùi đồng ý:
– “Được”
Ngay ngày hôm sau nó sang nhà hắn lần mò mãi mới kiếm được cái địa chỉ nhà, nó há hốc mồm trước cái biệt thự màu trắng điểm vào đó là những mảng màu nâu làm tôn vinh sự sang trọng, bên cạnh có thêm cái hồ bơi, đằng xa xa là cả một vườn hoa phải nói là cái khuôn viên nhà này rộng thênh thang,nó đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, quan sát xong nó không quên nhìn lại địa chỉ một lần nữa rồi bấm chuông
“Bính boong…. Bính boong”
Có một bà chạc 50 ra mở cửa cho nó,bà ấy rất điềm đạm hỏi:
– “Cháu tìm ai?”
– ” Dạ cháu tìm Bảo Khánh”
Bà gật đầu mở cửa cho nó…
———————-
Ngày hôm đó…
“Con nhỏ này gan to thật đấy, dám động đến bổn thiếu gia rồi bỏ chạy là xong ak…”
Hắn móc trong túi chiếc Racer ra rồi gọi cho ai đó, bực dọc nói:
-” Điều tra giúp tôi con nhỏ này… xxx… yyy… zzz”
-” Vâng tôi biết rồi” – Giọng nói từ đầu dây bên kia đáp
“Cô tưởng tôi không tìm được cô chắc, hãy đợi đấy”
Trong lúc zằn co với nó hắn vô tình thấy được chiếc huy hiệu đó, chiếc huy hiêu mà lần đầu khi đi thi người ta phát cho sinh viên có cả họ tên… Vậy là mọi chuyện không hẳn là do trùng hợp ngẫu nhiên, chỉ một phần thôi.
——————–
/59
|