Nhà hàng D’house
-“Jame sao Ken chưa đến” – Janne nhìn xung quanh hỏi
-“Đợi thêm chút nữa đi Janne, chắc ổng còn đang trên đường tới”
Khoảng 10p sau, Ken đến phía sau là một cô gái diện trên người cái áo voan hoa kết hợp cùng chân váy bút chì đen đơn giản, rất lịch sự..
-“Chi Lan em ngồi đi” – Ken kéo ghế cho nó
-“Tui đến đón Chi Lan cùng đi ăn với tụi mình nên tới hơi trễ, thông cảm nha” – Ken nhìn sang Janne và Jame
-“Không sao, chào Lan mình là Janne” – cô ấy đi đến đối diện với nó, theo phản xạ nó đứng dậy chào
-“Chào Janne, rất vui được làm quen với bạn”
Cô ấy ôm chầm lấy nó, và…
-“KHÔNG ĐƯỢC” – cả 2 tên đều hét to. 2 cô bạn ngạc nhiên nhìn họ
-“Đây là VN, Janne không được ôm hôn như vậy đâu” –Ken ngăn cản
-“Janne chỉ ôm chào Lan thôi, Janne không có hôn nữa mà… hì hì” – cô ấy cười tinh ranh nhìn họ
Nó cười khúc khích nhìn cô bạn đáng yêu và thái độ hết sức mắt cười của 2 tên con trai kia…
Cả bàn thức ăn mà nó chẳng thấy ngon gì cả, trong lòng rất khó chịu…
Ánh mắt từ bàn đối diện thỉnh thoảng vẫn rơi vào tầm nhìn của nó…
-“Lan ăn đi” –Ken gấp thức ăn cho nó
-“Cảm ơn” – nó cười duyên
-“Lan có bạn trai chưa?” –Janne ngây ngô hỏi nó, nó nhìn cô bạn trẻ con của mình mỉm cười trả lời
-“Lan chưa có”
-“Thật à” –Ken quay sang ánh mắt đầy hi vọng nhìn nó
-“Uhm” – nó khẽ gật đầu
Ai đó ánh mắt lạnh như băng hướng về ai đó –”Giả nai”
Nó như hiểu được ý hắn, im lặng không trả lời, Ken mắt đỏ như lửa giận dõi mắng -“Sao lại nói Chi Lan như vậy, ông xin lỗi cô ấy đi”
-“Tôi nói sai gì chứ”
-“Ông vừa nói Lan giả nai còn gì”
-“Chắc gì tôi nói sai, cô ấy nói không là vì muốn cặp kè với ông nữa đó, thật ra trong tay người ta đã có thêm mấy tên đại gia hạng xịn hơn ông nhiều” –lời lẽ như đâm vào tim ai đó, hơi nhói… hơi tức… nhưng vẫn im lặng
-“Ông điên à, vì nể ông là bạn tôi nên tôi mới rủ Lan đi cùng, ông làm tôi mất mặt quá” – Ken tức giận
-“Ông đang bị cắm sừng mà không hay đó”
Cả 2 cùng cãi nhau, Janne mệt mỏi giảng hòa –”Thôi đủ rồi, muốn gì về nhà mình nói sau giờ ăn đi”
Trong bàn ăn mọi người không ai nói với ai một lời nào…
Thấy khó chịu nó đành rút lui để không khí trong bàn ăn không vì nó mà mất ngon
-“Lan có chút chuyện Lan đi trước nha”
-“Em đi đâu anh đưa đi” –Ken lo lắng
-“Không em tự đi được”
-“Đừng cản đường người ta đi hẹn hò” – giọng nói lạnh lẽo ấy như phá nát tất cả trái tim ai đó, nó mỉm cười ..
-“Ừ mình có hẹn mình đi trước” – nói xong nó bỏ đi, bỏ lại sự lo lắng của Ken…
Mặt Ken đầy lửa giận –”Ông thật quá đáng mà, biết gì về con người Chi Lan mà ông có thể nói cô ấy như vậy”
-“Vậy ông thì biết cái gì nói nghe thử xem”
-“Tôi…”
Đúng là Ken không biết gì về nó cả, mọi thứ …ngoài việc biết nó là nhân viên của công ty và có nhà trọ trên đường xxx…
…………..
Đi lang thang trên hè phố, thoáng buồn… nước mắt lại bắt đầu lên ngôi… tất cả mọi thứ về hắn không còn gì nữa…
Liệu đến bao giờ, trái tim mình có thể lại yêu một ai đó, nhiều như ta đã từng yêu.
Liệu có khi nào, ta sẽ lại tin một ai đó, nhiều như ta đã từng tin?…
Đằng xa, có một dáng người vẫn dõi theo nó… “Nói anh biết em đang nghĩ gì được không, sự mạnh mẽ của anh sắp không chịu nỗi nữa rồi, anh phải làm sao, dừng mọi cuộc chơi của em lại đi… anh xin em”
“Anh là mặt trời, em là mặt trăng… ngày và đêm không bao giờ làm bạn…
Mặt Trăng làm bạn với những vì sao, có rất nhiều … rất nhiều những ngôi sao nhỏ nhoi trong vũ trụ, nhưng Trăng vẫn thấy cô đơn lắm…”
“Anh là hoàng hôn, em là ban mai… hoàng hôn và ban mai không bao giờ gặp nhau…
Hoàng hôn chờ ban mai mãi, chờ mãi … chờ trông mõi mòn… rồi đến một ngày ban mai làm bạn với gió và sương … đi mãi chẳng bao giờ gặp lại hoàng hôn…
Hoàng hôn cô đơn và lạnh lẽo lắm…”
-“Jame sao Ken chưa đến” – Janne nhìn xung quanh hỏi
-“Đợi thêm chút nữa đi Janne, chắc ổng còn đang trên đường tới”
Khoảng 10p sau, Ken đến phía sau là một cô gái diện trên người cái áo voan hoa kết hợp cùng chân váy bút chì đen đơn giản, rất lịch sự..
-“Chi Lan em ngồi đi” – Ken kéo ghế cho nó
-“Tui đến đón Chi Lan cùng đi ăn với tụi mình nên tới hơi trễ, thông cảm nha” – Ken nhìn sang Janne và Jame
-“Không sao, chào Lan mình là Janne” – cô ấy đi đến đối diện với nó, theo phản xạ nó đứng dậy chào
-“Chào Janne, rất vui được làm quen với bạn”
Cô ấy ôm chầm lấy nó, và…
-“KHÔNG ĐƯỢC” – cả 2 tên đều hét to. 2 cô bạn ngạc nhiên nhìn họ
-“Đây là VN, Janne không được ôm hôn như vậy đâu” –Ken ngăn cản
-“Janne chỉ ôm chào Lan thôi, Janne không có hôn nữa mà… hì hì” – cô ấy cười tinh ranh nhìn họ
Nó cười khúc khích nhìn cô bạn đáng yêu và thái độ hết sức mắt cười của 2 tên con trai kia…
Cả bàn thức ăn mà nó chẳng thấy ngon gì cả, trong lòng rất khó chịu…
Ánh mắt từ bàn đối diện thỉnh thoảng vẫn rơi vào tầm nhìn của nó…
-“Lan ăn đi” –Ken gấp thức ăn cho nó
-“Cảm ơn” – nó cười duyên
-“Lan có bạn trai chưa?” –Janne ngây ngô hỏi nó, nó nhìn cô bạn trẻ con của mình mỉm cười trả lời
-“Lan chưa có”
-“Thật à” –Ken quay sang ánh mắt đầy hi vọng nhìn nó
-“Uhm” – nó khẽ gật đầu
Ai đó ánh mắt lạnh như băng hướng về ai đó –”Giả nai”
Nó như hiểu được ý hắn, im lặng không trả lời, Ken mắt đỏ như lửa giận dõi mắng -“Sao lại nói Chi Lan như vậy, ông xin lỗi cô ấy đi”
-“Tôi nói sai gì chứ”
-“Ông vừa nói Lan giả nai còn gì”
-“Chắc gì tôi nói sai, cô ấy nói không là vì muốn cặp kè với ông nữa đó, thật ra trong tay người ta đã có thêm mấy tên đại gia hạng xịn hơn ông nhiều” –lời lẽ như đâm vào tim ai đó, hơi nhói… hơi tức… nhưng vẫn im lặng
-“Ông điên à, vì nể ông là bạn tôi nên tôi mới rủ Lan đi cùng, ông làm tôi mất mặt quá” – Ken tức giận
-“Ông đang bị cắm sừng mà không hay đó”
Cả 2 cùng cãi nhau, Janne mệt mỏi giảng hòa –”Thôi đủ rồi, muốn gì về nhà mình nói sau giờ ăn đi”
Trong bàn ăn mọi người không ai nói với ai một lời nào…
Thấy khó chịu nó đành rút lui để không khí trong bàn ăn không vì nó mà mất ngon
-“Lan có chút chuyện Lan đi trước nha”
-“Em đi đâu anh đưa đi” –Ken lo lắng
-“Không em tự đi được”
-“Đừng cản đường người ta đi hẹn hò” – giọng nói lạnh lẽo ấy như phá nát tất cả trái tim ai đó, nó mỉm cười ..
-“Ừ mình có hẹn mình đi trước” – nói xong nó bỏ đi, bỏ lại sự lo lắng của Ken…
Mặt Ken đầy lửa giận –”Ông thật quá đáng mà, biết gì về con người Chi Lan mà ông có thể nói cô ấy như vậy”
-“Vậy ông thì biết cái gì nói nghe thử xem”
-“Tôi…”
Đúng là Ken không biết gì về nó cả, mọi thứ …ngoài việc biết nó là nhân viên của công ty và có nhà trọ trên đường xxx…
…………..
Đi lang thang trên hè phố, thoáng buồn… nước mắt lại bắt đầu lên ngôi… tất cả mọi thứ về hắn không còn gì nữa…
Liệu đến bao giờ, trái tim mình có thể lại yêu một ai đó, nhiều như ta đã từng yêu.
Liệu có khi nào, ta sẽ lại tin một ai đó, nhiều như ta đã từng tin?…
Đằng xa, có một dáng người vẫn dõi theo nó… “Nói anh biết em đang nghĩ gì được không, sự mạnh mẽ của anh sắp không chịu nỗi nữa rồi, anh phải làm sao, dừng mọi cuộc chơi của em lại đi… anh xin em”
“Anh là mặt trời, em là mặt trăng… ngày và đêm không bao giờ làm bạn…
Mặt Trăng làm bạn với những vì sao, có rất nhiều … rất nhiều những ngôi sao nhỏ nhoi trong vũ trụ, nhưng Trăng vẫn thấy cô đơn lắm…”
“Anh là hoàng hôn, em là ban mai… hoàng hôn và ban mai không bao giờ gặp nhau…
Hoàng hôn chờ ban mai mãi, chờ mãi … chờ trông mõi mòn… rồi đến một ngày ban mai làm bạn với gió và sương … đi mãi chẳng bao giờ gặp lại hoàng hôn…
Hoàng hôn cô đơn và lạnh lẽo lắm…”
/59
|