Một ngày đẹp trời, nắng chiếu lung linh…
Trong một căn phòng rộng lớn có cô công chúa nhỏ đang yêu đời hơn bao giờ hết…
Đây không phải là lần đầu tiên đi xin việc nhưng sao vẫn còn hồi hộp đến thế…
Nó thoa một lớp son dưỡng nhẹ qua môi, cứ ngồi ngắm mình trong gương mãi rồi tự nhủ chẳng biết tại sao ba mẹ nó lại sinh ra nó mà ‘ đẹp quá à’
Cho đến lúc cánh cửa phòng tắm mở ra, lúc này nó mới nhanh chóng lấy cái túi đi ra ngoài…
-“Đứng lại” – giọng nói bá đạo của người kia vang dội đến tai nó
Ai đó không biết giả vờ thiệt hay giả mà không nghe thấy cứ thế là nó đi một mạch ra khỏi phòng…
-“Anh bảo đứng lại không nghe thấy hả”
Nó vẫn cắm đầu đi, ai đó bực chạy theo nắm chặt cổ tay nó kéo lại…
Tức quá à, tối ngày cứ bị tên này phá đám, nó vừa gỡ tay tên đáng ghét kia ra vừa trừng mắt mắng lại…
-“Đồ biến thái, buông ta ra đau quá”
-“Em chưởi cho đã đi”
-“Tôi còn muốn cắn chết anh luôn kìa”
-“Em đi đâu?”
-“Sao lần nào tôi muốn đi đâu anh cũng hỏi câu này thế hả?”
-“Anh là đang quan tâm tới em, trả lời anh đi”
-“Tôi mặc kệ anh quan tâm gì đó… buông tôi ra để tôi đi”
-“Bây giờ em có nói không?”
-“KHÔNG”
Có người nổi điên, nếu là người bình thường hắn đã cho ăn vài phát rồi chớ chả chơi, vậy mà với cô gái bướng này lại không được à…
-“Vậy thì em đi đi, anh không quan tâm nữa theo yêu cầu của em”
-“Thật sao”
-“Ừ”
Sao hôm nay anh ta lạ quá vậy, thường ngày làm gì có dụ này, cứ mỗi lần bướng đều ‘phạt’ cho vài phát cơ mà…
Hắn quay mặt đi lại vào phòng, giả vờ đánh vào điểm yếu của địch vậy mà hay, người kia không nói không rằng đi te te theo sau kẻ ngốc kia…
-“Sao không đi nữa đi, quay về đây làm gì”
-“Sợ có người thiếu hơi tôi lại chịu không nổi” – nó quăng cái túi lên bàn rồi chán ngán ườn dài trên giường…
-“Chuyện của em anh không quan tâm nữa đâu, cứ làm những gì em thích”
-“Vậy mình hủy hôn đi tôi thích cái này lắm luôn” – nó cố gắng chọc tức người kia
Vậy mà ai đó chẳng có phản ứng gì gọi là tức giận cả, hắn vẫn im im vẫn đứng đó xoăn tay áo lên…
Nó bực dọc đi đến ôm cổ ông xã… -“Sao không nói gì thế hả? Sợ rồi sao?”
-“Em muốn sao cũng được”
-“Anh… tôi sẽ để cho anh phải hối hận”
Đoạn hắn dừng lại nhìn thẳng vào mắt nó…
-“Em cũng sẽ phải hối hận đó bà xã”
-“…”
Hắn lấy cái cặp tài liệu đi ra khỏi phòng ngay lúc đó, để lại một sự ngạc nhiên quá đỗi với người kia…
Tên này hôm nay sao ý, thường ngày trước khi đi làm phải thơm vào má nó mấy phát mới đi vậy mà… chẳng lẻ giận rồi sao?
Nó suy tư, suy tư…
……………….
Cả ngày chẳng biết làm gì, nó lục lội từng ngõ ngách trong phòng xem tên kia có giấu nó cái gì không, vô tình ai đó phát hiện ra một cái hộp hình chữ nhật…
Với tính tò mò và đầu óc minh mẫn để làm những điều lén lút thì tất nhiên chi tiết này nó không thể bỏ qua…
Cái hộp nhỏ được mở ra…
Nó sững người khi nhìn mọi thứ bên trong cứ như một quá khứ đang hiện hữu trước mặt mình…
Một cuốn sổ nhỏ là nhật kí của nó đây mà, sao lại nằm ở đây? Nó bay đến đây được sao?
Ai đó lật từng trang … từng trang, phần đầu vẫn là những ngày tháng nó để lại, rất bình thường à… nó lật tiếp cho đến một lúc thì tay dừng lại …
Anh yêu em! Anh xin lỗi em!
Tên này… đang chép bài phạt hay sao mà viết đầy cả trang à…
Trang tiếp theo, rồi những trang sau đó nữa vẫn là 7 chữ đó, hắn viết đầy ra… có người cảm động đến khóc sướt mướt…
Anh đúng rõ là hâm mà, đã bảo không được làm tôi cảm động vậy mà… anh về đây tôi sẽ mần anh ra từng khúc cho coi…
Vừa vui mà lại vừa chua xót, nó lau nhẹ những giọt nước mắt kia, đặt quyển sổ qua một bên, lấy một cái hộp nhỏ bên trong ra…
Là hộp nhẫn sao?
Nó mở nhẹ nhàng rồi tròn xoe mắt ngạc nhiên, cặp nhẫn năm đó hắn cầu hôn với nó, vẫn còn đây còn mới toanh à… vậy mà có người đã tưởng nó được quăng từ rất lâu rồi chứ…
Đồ hâm nhà anh sao lại giấu người ta tới giờ này chứ… hức… hức
Khóc nữa rồi, nó khóc vì quá cảm động… cảm động trước tình cảm của hắn, trong thời gian qua nó ngu ngốc không tha thứ, không chấp nhận, không chịu nghe trái tim mình… cũng may là anh chịu chấp nhận và bao dung cho con ngốc như nó…
Bây giờ, nó chỉ muốn gặp hắn ngay lập tức, ai đó lấy điện thoại ra gọi nhưng vẫn không liên lạc được. Trong lòng rối bời, chẳng phải chuyện lúc sáng nó đã làm hắn giận rồi sao?
Lại tiếp tục một cuộc gọi khác cho trợ lí của hắn, nó nhanh chóng chạy như bay ra ngoài kêu tài xế đưa đi…
Trên xe mà trong lòng cứ bồn chồn không yên, khó chịu nó cứ thúc chú Tư chạy thật nhanh thật nhanh đến đó…
………………..
Push Club
Bên trong nhạc sình sình nghe nhói cả tai, nó mặc kệ những người xung quanh luồng lách đi vào phòng Ce083 mà trợ lí đã bảo lúc nãy…
Đẩy cửa đi vào…
Mọi người ai cũng đưa mắt ngạc nhiên nhìn về hướng nó, một cô gái không hẳn kiêu sa nhưng mang một vẻ đẹp thuần khiết khiến người ta dù là gặp lần đầu cũng phải có chút suy tư…
Cô ngốc này lại giở trò gì không biết, tại sao lại chạy đến những nơi này được chứ.
Hắn đi đến chỗ nó, ánh mắt có chút khó chịu…
-“Em đến đây làm gì?”
Tại sao nó lại chạy đến đây hả? nó cũng chẳng biết nữa mà, nên trả lời làm sao đây?
-“Em… em nhớ anh”
Người kia nghe vậy thấy sướng ran cả người.
Là nó nói nhớ đó? Bao lâu rồi tình cảm ngọt ngào này hắn chưa nhận được từ miệng nó, vậy mà lúc sáng giả vờ giận có một phát nàng đã ngọt ngào lại rồi. Yêu chết cái giọng điệu này quá à..
Hắn mỉm cười xoa xoa cái đầu cô vợ ngốc
-“Bảo Khánh ông sướng nha mới đi có chút đã có bạn gái đến tìm rồi” – một người bạn của hắn lên tiếng, là một thanh niên cũng khá bảnh trai, ăn mặc lịch sự… mà không hình như tất cả mọi người đều ăn mặc lịch sự thì phải…
-“Đây là vợ của tôi”- hắn đáp vội lời cậu bạn lúc nãy.
Tại sao phải nói là vợ? Anh xem nó quan trọng đến thế sao?
-“Cưới khi nào vậy?”
-“Cũng sắp rồi ông ạ, tại cô ấy được mỗi cái cứng đầu chưa chịu cưới ngay”
Nói xong hắn kéo tay nó lại ngồi cạnh mình, tay anh còn choàng qua eo kéo nó sát vào ngực anh, sao hôm nay nó thích đến vậy, không còn biết xấu hổ ngượng ngùng là sao…
Hắn thủ thỉ vào tai vợ yêu.. –”Đợi anh bàn công việc một chút nha bà xã, chút nữa anh sẽ đưa em về”
-“Dạ…”
Nó ngoan đến thế là cùng, ai đó thơm chụt lên trán nó mặc cho những cậu bạn độc thân ngồi đó cảm thấy ganh tị…
Anh làm việc thật nghiêm túc, mặt anh ra vẻ một giám đốc hẳn hoi à nha. Mỗi lời anh nói ra họ điều nghe theo không một lời cãi lại, anh thật giỏi đó… ai đó chăm chú nhìn người kia đến chết mê.
Đoạn nó siết tay thật chặt ôm lấy người hắn, làm người kia giật mình quay lại nhìn cô vợ trẻ…
“Chụt”
Anh hôn lên môi nó đó, thấy ghét quá để mọi người nhìn thấy xí hổ chết đi được…
-“Em chẳng ngoan tí nào cả”
-“Từ nãy giờ em đã nói gì đâu”
-“Đâu đợi em nói đâu bà xã, em là đang không ngoan”
-“Em không ngoan khi nào chứ, ôm chồng em thôi mà, ai bảo em không ngoan em quánh cho vỡ mặt nhá”
-“Là anh nói”
-“Là anh thì…”
-“Thì sao bà xã?”
-“Thì tha cho anh đó”
-“Đồ ngốc này… chút nữa về không cần em tha đâu nhá”
Có người hiểu được chủ ý lời nói đó, mặt đỏ ửng lên à, xấu hổ quá đi thôi. Tên này cứ thích trêu vợ nơi đông người không à…
-“Hai người cứ thì thầm ai mà nghe thấy được, phải nói to nói rõ lên nào”
-“Có vợ đẹp thế vậy mà giấu đến tận hôm nay, ông xấu lắm nha”
-“Người ta bảo phía sau người đàn ông tài giỏi luôn là phụ nữ xinh đẹp mà”
-“…”
-“…”
Mấy người bạn của hắn cứ thay phiên nhau trêu 2 đứa ngốc cả buổi, vậy mà họ lại thấy vui ấy chứ, đúng là tình yêu.
Em là của anh, anh là của em, chúng ta của nhau thì sợ gì cả trời cao…
…………………….
Cũng đã 9h đêm rồi chứ ít gì, ăn uống xong công chúa được đưa về nhà…
-“Sao lại bế em như vậy chứ, em tự đi được mà, anh thả em xuống đi” – nó cứ nheo nhéo từ ngoài xe cho đến khi vào đến phòng…
-“Anh nuôi em kĩ lắm mà, ăn uống kiểu gì mà nhẹ ìu à”
-“Em đã nặng lắm rồi đấy chứ, nửa tạ lận đó đa”
-“Nửa tạ cái đầu cô ý, nhẹ thế này mà còn bảo”
Hắn nhẹ nhàng đặt nó xuống giường, rồi quay người định đi đâu đó thì bị cô vợ yêu bắt lại…
-“Anh đi đâu đấy” – nó vòng tay qua kéo cổ hắn cứ như muốn giữ luôn không thả ra…
-“Anh ra đóng cửa kẻo thiên hạ họ nhìn thấy chúng ta thì làm sao…”
-“Mặc kệ họ…”
Trời! hôm nay bà xã của hắn làm sao thế này… rõ yêu quá mà…
-“Em… lạ lắm nhé”
-“Lạ cái chi ạ?”
-“Em ngọt ngào lắm nhá”
-“Em…”
-“Em sao?”
-“Em … em biết cả rồi, anh không giấu em được nữa đâu”
-“Giấu em chuyện gì? Anh có sao?”
-“Cái hộp… cái hộp trong đó em đã thấy hết rồi” – nó chỉ tay vào ngăn tủ bên dưới
Hắn hiểu lời nó nói, thì ra là nhờ cái hộp đó mà vợ hắn đã chịu chấp nhận mình, đúng là trời thương mà…
-“Sao anh lại giấu em?”
-“Anh không giấu em, chỉ là… anh chưa muốn nói thôi, vì anh muốn em tự chủ động tha thứ cho anh. Anh là người có lỗi”
-“Nhưng, nhỡ hôm nay em không phát hiện thì phải làm sao?”
-“Thì ngày khác em sẽ thấy nó”
-“Nhỡ ngày khác em không thấy nó luôn thì sao”
-“Thì ngày… đồ ngốc nhà cô”
Hắn xoay người lại, đổi tư thế à. Nó nhỏ bé lại nằm dưới ấy chứ, hắn nhìn nó y như là sắp muốn nói điều gì đó quan trọng lắm không bằng… sao nó hồi hộp đến thế không biết.
-“Em có yêu anh không?”
Tên này đúng ngốc mà, vậy mà ai bảo anh có IQ cao lắm chứ sao lâu lâu lại hỏi những câu cứ như thừa à…
-“Em … yêu… rất yêu anh”
Cảm giác cứ lâng lâng, hắn bẹo mũi nó mắng yêu
-“Vậy mà lâu nay cô dám hành hạ tôi”
-“Cho anh biết mùi chứ”
-“Cô giỏi lắm, hôm nay tôi không tha cho cô đâu nhá”
Lại một nụ hôn thật nhẹ, thật mềm mại trên đôi môi ấy, anh lại thích phạt nó như vậy, nhưng đã hẳn là nó bướng đâu, anh vẫn phạt mà… yêu là cảm giác này sao? Cái cảm giác không bao giờ nó diễn tả qua từng lời nói được, mà chỉ có thể diễn tả qua từng cảm xúc, nghe theo từng độ rung của trái tim…
Bên cạnh anh, dù phạt hay không bị phạt thì em vẫn cảm thấy hạnh phúc nhất trên đời……
…………….
Ông mặt trời lại thích làm kì đà thế nhỉ, chói sáng cả căn phòng làm nó phải trở mình, nheo nheo mắt…
Người bên cạnh vẫn còn nằm đó, vẫn còn ngủ nữa kìa, đáng yêu chết mất…
Nó chồm người hôn phát lên trán, lên mắt, lên mũi, lên má rồi lên môi người kia, vẫn cảm giác hôn lén như hôm trước, thích thích làm sao…
-“Cô thích hôn lén tôi thế à” – một giọng ngáy ngủ làm nó phải giật mình…
-“Anh… anh dậy từ khi nào vậy”
-“Từ lúc em có ý định làm bậy với anh” – một nụ cười tinh quái à…
Thật đáng ghét, lần nào cũng bị phát hiện là sao?
-“Em hôn lén mà chẳng chuyên nghiệp gì cả, chồm lên người anh nặng như con heo vậy á”
-“Vậy mà lúc tối có người bảo em nhẹ ìu đó”
“Chụt”
Hắn thơm một phát lên má nó, giả vờ nhõng nhẽo…
-“Lúc nãy anh đã thơm cả trăm cái lên mặt em rồi, thêm một cái nữa ấy”
-“Anh… đáng ghét mà”
Hóa ra có người đã dậy sớm hơn nó, lại còn giở trò ‘thơm lén’ người ta… cái này đúng là tư tưởng lớn gặp nhau vào buổi sớm mà…
Ủa bộ đồ này? Sao quen quen nhỡ? Nó ngơ ngơ trước bộ đồ mình đang mặc, rồi kéo chăn ra nhìn bộ đồ hắn đang mặc…
-“Bảo Khánh, chúng ta… chúng ta chưa có tắm”
-“Giờ này em mới phát hiện ra sao? Người biết sau cùng là người la lớn nhất á”
-“Anh … vậy mà cũng chẳng nói… thấy ghét”
Ai đó giận dõi đánh yêu vào người kia rồi bỏ một mạch vào nhà tắm…
-“Bà xã… đợi anh … đợi anh tắm nữa em”
-“Ai cho anh vào… đừng vào”
-“Anh vào…”
-“Không cho…”
………
………
-“Hôm nay anh về sớm, em sẽ đợi anh về ăn cơm”
-“Cảm ơn em bà xã”
Nó đang xoăn tay áo lên cho hắn, cứ mỗi vài ba phút lại bị người kia giả vờ thơm lên má…
-“Thôi thơm vào má anh cái nào”
-“Được rồi… đi đi” – nó phụng phịu thơm vào má người kia…
Hạnh phúc là thế đấy. Đơn giản là quan tâm và được quan tâm chỉ thế thôi…
Cả buổi chiều nó tự đi siêu thị mua đồ rồi về làm cơm cho chồng, buổi cơm gia đình thật thích à… người ta đã bảo dù vợ có nấu ăn dở đến cỡ nào khi mà chồng ăn vẫn thấy ngon chứng tỏ anh ta rất yêu vợ…
Vậy là có đứa làm thử, món nào nó cũng thêm chút muối chút đường… ấy chà ngon thế mà mùi vị thì ôi…
………….
Đã hơn 7 giờ rồi mà hắn vẫn chưa về, nó bực bội đi tới đi lui…
Định lấy điện thoại gọi cho anh chồng thì có một số lạ gọi vào… chẳng biết là ai?
-“Alo”
Người kia là ai thế nhỉ, sao không nói gì hết…
-“Alo, ai vậy ạ?”
Một giọng nói lạnh thấu xương tỷ..
Trong một căn phòng rộng lớn có cô công chúa nhỏ đang yêu đời hơn bao giờ hết…
Đây không phải là lần đầu tiên đi xin việc nhưng sao vẫn còn hồi hộp đến thế…
Nó thoa một lớp son dưỡng nhẹ qua môi, cứ ngồi ngắm mình trong gương mãi rồi tự nhủ chẳng biết tại sao ba mẹ nó lại sinh ra nó mà ‘ đẹp quá à’
Cho đến lúc cánh cửa phòng tắm mở ra, lúc này nó mới nhanh chóng lấy cái túi đi ra ngoài…
-“Đứng lại” – giọng nói bá đạo của người kia vang dội đến tai nó
Ai đó không biết giả vờ thiệt hay giả mà không nghe thấy cứ thế là nó đi một mạch ra khỏi phòng…
-“Anh bảo đứng lại không nghe thấy hả”
Nó vẫn cắm đầu đi, ai đó bực chạy theo nắm chặt cổ tay nó kéo lại…
Tức quá à, tối ngày cứ bị tên này phá đám, nó vừa gỡ tay tên đáng ghét kia ra vừa trừng mắt mắng lại…
-“Đồ biến thái, buông ta ra đau quá”
-“Em chưởi cho đã đi”
-“Tôi còn muốn cắn chết anh luôn kìa”
-“Em đi đâu?”
-“Sao lần nào tôi muốn đi đâu anh cũng hỏi câu này thế hả?”
-“Anh là đang quan tâm tới em, trả lời anh đi”
-“Tôi mặc kệ anh quan tâm gì đó… buông tôi ra để tôi đi”
-“Bây giờ em có nói không?”
-“KHÔNG”
Có người nổi điên, nếu là người bình thường hắn đã cho ăn vài phát rồi chớ chả chơi, vậy mà với cô gái bướng này lại không được à…
-“Vậy thì em đi đi, anh không quan tâm nữa theo yêu cầu của em”
-“Thật sao”
-“Ừ”
Sao hôm nay anh ta lạ quá vậy, thường ngày làm gì có dụ này, cứ mỗi lần bướng đều ‘phạt’ cho vài phát cơ mà…
Hắn quay mặt đi lại vào phòng, giả vờ đánh vào điểm yếu của địch vậy mà hay, người kia không nói không rằng đi te te theo sau kẻ ngốc kia…
-“Sao không đi nữa đi, quay về đây làm gì”
-“Sợ có người thiếu hơi tôi lại chịu không nổi” – nó quăng cái túi lên bàn rồi chán ngán ườn dài trên giường…
-“Chuyện của em anh không quan tâm nữa đâu, cứ làm những gì em thích”
-“Vậy mình hủy hôn đi tôi thích cái này lắm luôn” – nó cố gắng chọc tức người kia
Vậy mà ai đó chẳng có phản ứng gì gọi là tức giận cả, hắn vẫn im im vẫn đứng đó xoăn tay áo lên…
Nó bực dọc đi đến ôm cổ ông xã… -“Sao không nói gì thế hả? Sợ rồi sao?”
-“Em muốn sao cũng được”
-“Anh… tôi sẽ để cho anh phải hối hận”
Đoạn hắn dừng lại nhìn thẳng vào mắt nó…
-“Em cũng sẽ phải hối hận đó bà xã”
-“…”
Hắn lấy cái cặp tài liệu đi ra khỏi phòng ngay lúc đó, để lại một sự ngạc nhiên quá đỗi với người kia…
Tên này hôm nay sao ý, thường ngày trước khi đi làm phải thơm vào má nó mấy phát mới đi vậy mà… chẳng lẻ giận rồi sao?
Nó suy tư, suy tư…
……………….
Cả ngày chẳng biết làm gì, nó lục lội từng ngõ ngách trong phòng xem tên kia có giấu nó cái gì không, vô tình ai đó phát hiện ra một cái hộp hình chữ nhật…
Với tính tò mò và đầu óc minh mẫn để làm những điều lén lút thì tất nhiên chi tiết này nó không thể bỏ qua…
Cái hộp nhỏ được mở ra…
Nó sững người khi nhìn mọi thứ bên trong cứ như một quá khứ đang hiện hữu trước mặt mình…
Một cuốn sổ nhỏ là nhật kí của nó đây mà, sao lại nằm ở đây? Nó bay đến đây được sao?
Ai đó lật từng trang … từng trang, phần đầu vẫn là những ngày tháng nó để lại, rất bình thường à… nó lật tiếp cho đến một lúc thì tay dừng lại …
Anh yêu em! Anh xin lỗi em!
Tên này… đang chép bài phạt hay sao mà viết đầy cả trang à…
Trang tiếp theo, rồi những trang sau đó nữa vẫn là 7 chữ đó, hắn viết đầy ra… có người cảm động đến khóc sướt mướt…
Anh đúng rõ là hâm mà, đã bảo không được làm tôi cảm động vậy mà… anh về đây tôi sẽ mần anh ra từng khúc cho coi…
Vừa vui mà lại vừa chua xót, nó lau nhẹ những giọt nước mắt kia, đặt quyển sổ qua một bên, lấy một cái hộp nhỏ bên trong ra…
Là hộp nhẫn sao?
Nó mở nhẹ nhàng rồi tròn xoe mắt ngạc nhiên, cặp nhẫn năm đó hắn cầu hôn với nó, vẫn còn đây còn mới toanh à… vậy mà có người đã tưởng nó được quăng từ rất lâu rồi chứ…
Đồ hâm nhà anh sao lại giấu người ta tới giờ này chứ… hức… hức
Khóc nữa rồi, nó khóc vì quá cảm động… cảm động trước tình cảm của hắn, trong thời gian qua nó ngu ngốc không tha thứ, không chấp nhận, không chịu nghe trái tim mình… cũng may là anh chịu chấp nhận và bao dung cho con ngốc như nó…
Bây giờ, nó chỉ muốn gặp hắn ngay lập tức, ai đó lấy điện thoại ra gọi nhưng vẫn không liên lạc được. Trong lòng rối bời, chẳng phải chuyện lúc sáng nó đã làm hắn giận rồi sao?
Lại tiếp tục một cuộc gọi khác cho trợ lí của hắn, nó nhanh chóng chạy như bay ra ngoài kêu tài xế đưa đi…
Trên xe mà trong lòng cứ bồn chồn không yên, khó chịu nó cứ thúc chú Tư chạy thật nhanh thật nhanh đến đó…
………………..
Push Club
Bên trong nhạc sình sình nghe nhói cả tai, nó mặc kệ những người xung quanh luồng lách đi vào phòng Ce083 mà trợ lí đã bảo lúc nãy…
Đẩy cửa đi vào…
Mọi người ai cũng đưa mắt ngạc nhiên nhìn về hướng nó, một cô gái không hẳn kiêu sa nhưng mang một vẻ đẹp thuần khiết khiến người ta dù là gặp lần đầu cũng phải có chút suy tư…
Cô ngốc này lại giở trò gì không biết, tại sao lại chạy đến những nơi này được chứ.
Hắn đi đến chỗ nó, ánh mắt có chút khó chịu…
-“Em đến đây làm gì?”
Tại sao nó lại chạy đến đây hả? nó cũng chẳng biết nữa mà, nên trả lời làm sao đây?
-“Em… em nhớ anh”
Người kia nghe vậy thấy sướng ran cả người.
Là nó nói nhớ đó? Bao lâu rồi tình cảm ngọt ngào này hắn chưa nhận được từ miệng nó, vậy mà lúc sáng giả vờ giận có một phát nàng đã ngọt ngào lại rồi. Yêu chết cái giọng điệu này quá à..
Hắn mỉm cười xoa xoa cái đầu cô vợ ngốc
-“Bảo Khánh ông sướng nha mới đi có chút đã có bạn gái đến tìm rồi” – một người bạn của hắn lên tiếng, là một thanh niên cũng khá bảnh trai, ăn mặc lịch sự… mà không hình như tất cả mọi người đều ăn mặc lịch sự thì phải…
-“Đây là vợ của tôi”- hắn đáp vội lời cậu bạn lúc nãy.
Tại sao phải nói là vợ? Anh xem nó quan trọng đến thế sao?
-“Cưới khi nào vậy?”
-“Cũng sắp rồi ông ạ, tại cô ấy được mỗi cái cứng đầu chưa chịu cưới ngay”
Nói xong hắn kéo tay nó lại ngồi cạnh mình, tay anh còn choàng qua eo kéo nó sát vào ngực anh, sao hôm nay nó thích đến vậy, không còn biết xấu hổ ngượng ngùng là sao…
Hắn thủ thỉ vào tai vợ yêu.. –”Đợi anh bàn công việc một chút nha bà xã, chút nữa anh sẽ đưa em về”
-“Dạ…”
Nó ngoan đến thế là cùng, ai đó thơm chụt lên trán nó mặc cho những cậu bạn độc thân ngồi đó cảm thấy ganh tị…
Anh làm việc thật nghiêm túc, mặt anh ra vẻ một giám đốc hẳn hoi à nha. Mỗi lời anh nói ra họ điều nghe theo không một lời cãi lại, anh thật giỏi đó… ai đó chăm chú nhìn người kia đến chết mê.
Đoạn nó siết tay thật chặt ôm lấy người hắn, làm người kia giật mình quay lại nhìn cô vợ trẻ…
“Chụt”
Anh hôn lên môi nó đó, thấy ghét quá để mọi người nhìn thấy xí hổ chết đi được…
-“Em chẳng ngoan tí nào cả”
-“Từ nãy giờ em đã nói gì đâu”
-“Đâu đợi em nói đâu bà xã, em là đang không ngoan”
-“Em không ngoan khi nào chứ, ôm chồng em thôi mà, ai bảo em không ngoan em quánh cho vỡ mặt nhá”
-“Là anh nói”
-“Là anh thì…”
-“Thì sao bà xã?”
-“Thì tha cho anh đó”
-“Đồ ngốc này… chút nữa về không cần em tha đâu nhá”
Có người hiểu được chủ ý lời nói đó, mặt đỏ ửng lên à, xấu hổ quá đi thôi. Tên này cứ thích trêu vợ nơi đông người không à…
-“Hai người cứ thì thầm ai mà nghe thấy được, phải nói to nói rõ lên nào”
-“Có vợ đẹp thế vậy mà giấu đến tận hôm nay, ông xấu lắm nha”
-“Người ta bảo phía sau người đàn ông tài giỏi luôn là phụ nữ xinh đẹp mà”
-“…”
-“…”
Mấy người bạn của hắn cứ thay phiên nhau trêu 2 đứa ngốc cả buổi, vậy mà họ lại thấy vui ấy chứ, đúng là tình yêu.
Em là của anh, anh là của em, chúng ta của nhau thì sợ gì cả trời cao…
…………………….
Cũng đã 9h đêm rồi chứ ít gì, ăn uống xong công chúa được đưa về nhà…
-“Sao lại bế em như vậy chứ, em tự đi được mà, anh thả em xuống đi” – nó cứ nheo nhéo từ ngoài xe cho đến khi vào đến phòng…
-“Anh nuôi em kĩ lắm mà, ăn uống kiểu gì mà nhẹ ìu à”
-“Em đã nặng lắm rồi đấy chứ, nửa tạ lận đó đa”
-“Nửa tạ cái đầu cô ý, nhẹ thế này mà còn bảo”
Hắn nhẹ nhàng đặt nó xuống giường, rồi quay người định đi đâu đó thì bị cô vợ yêu bắt lại…
-“Anh đi đâu đấy” – nó vòng tay qua kéo cổ hắn cứ như muốn giữ luôn không thả ra…
-“Anh ra đóng cửa kẻo thiên hạ họ nhìn thấy chúng ta thì làm sao…”
-“Mặc kệ họ…”
Trời! hôm nay bà xã của hắn làm sao thế này… rõ yêu quá mà…
-“Em… lạ lắm nhé”
-“Lạ cái chi ạ?”
-“Em ngọt ngào lắm nhá”
-“Em…”
-“Em sao?”
-“Em … em biết cả rồi, anh không giấu em được nữa đâu”
-“Giấu em chuyện gì? Anh có sao?”
-“Cái hộp… cái hộp trong đó em đã thấy hết rồi” – nó chỉ tay vào ngăn tủ bên dưới
Hắn hiểu lời nó nói, thì ra là nhờ cái hộp đó mà vợ hắn đã chịu chấp nhận mình, đúng là trời thương mà…
-“Sao anh lại giấu em?”
-“Anh không giấu em, chỉ là… anh chưa muốn nói thôi, vì anh muốn em tự chủ động tha thứ cho anh. Anh là người có lỗi”
-“Nhưng, nhỡ hôm nay em không phát hiện thì phải làm sao?”
-“Thì ngày khác em sẽ thấy nó”
-“Nhỡ ngày khác em không thấy nó luôn thì sao”
-“Thì ngày… đồ ngốc nhà cô”
Hắn xoay người lại, đổi tư thế à. Nó nhỏ bé lại nằm dưới ấy chứ, hắn nhìn nó y như là sắp muốn nói điều gì đó quan trọng lắm không bằng… sao nó hồi hộp đến thế không biết.
-“Em có yêu anh không?”
Tên này đúng ngốc mà, vậy mà ai bảo anh có IQ cao lắm chứ sao lâu lâu lại hỏi những câu cứ như thừa à…
-“Em … yêu… rất yêu anh”
Cảm giác cứ lâng lâng, hắn bẹo mũi nó mắng yêu
-“Vậy mà lâu nay cô dám hành hạ tôi”
-“Cho anh biết mùi chứ”
-“Cô giỏi lắm, hôm nay tôi không tha cho cô đâu nhá”
Lại một nụ hôn thật nhẹ, thật mềm mại trên đôi môi ấy, anh lại thích phạt nó như vậy, nhưng đã hẳn là nó bướng đâu, anh vẫn phạt mà… yêu là cảm giác này sao? Cái cảm giác không bao giờ nó diễn tả qua từng lời nói được, mà chỉ có thể diễn tả qua từng cảm xúc, nghe theo từng độ rung của trái tim…
Bên cạnh anh, dù phạt hay không bị phạt thì em vẫn cảm thấy hạnh phúc nhất trên đời……
…………….
Ông mặt trời lại thích làm kì đà thế nhỉ, chói sáng cả căn phòng làm nó phải trở mình, nheo nheo mắt…
Người bên cạnh vẫn còn nằm đó, vẫn còn ngủ nữa kìa, đáng yêu chết mất…
Nó chồm người hôn phát lên trán, lên mắt, lên mũi, lên má rồi lên môi người kia, vẫn cảm giác hôn lén như hôm trước, thích thích làm sao…
-“Cô thích hôn lén tôi thế à” – một giọng ngáy ngủ làm nó phải giật mình…
-“Anh… anh dậy từ khi nào vậy”
-“Từ lúc em có ý định làm bậy với anh” – một nụ cười tinh quái à…
Thật đáng ghét, lần nào cũng bị phát hiện là sao?
-“Em hôn lén mà chẳng chuyên nghiệp gì cả, chồm lên người anh nặng như con heo vậy á”
-“Vậy mà lúc tối có người bảo em nhẹ ìu đó”
“Chụt”
Hắn thơm một phát lên má nó, giả vờ nhõng nhẽo…
-“Lúc nãy anh đã thơm cả trăm cái lên mặt em rồi, thêm một cái nữa ấy”
-“Anh… đáng ghét mà”
Hóa ra có người đã dậy sớm hơn nó, lại còn giở trò ‘thơm lén’ người ta… cái này đúng là tư tưởng lớn gặp nhau vào buổi sớm mà…
Ủa bộ đồ này? Sao quen quen nhỡ? Nó ngơ ngơ trước bộ đồ mình đang mặc, rồi kéo chăn ra nhìn bộ đồ hắn đang mặc…
-“Bảo Khánh, chúng ta… chúng ta chưa có tắm”
-“Giờ này em mới phát hiện ra sao? Người biết sau cùng là người la lớn nhất á”
-“Anh … vậy mà cũng chẳng nói… thấy ghét”
Ai đó giận dõi đánh yêu vào người kia rồi bỏ một mạch vào nhà tắm…
-“Bà xã… đợi anh … đợi anh tắm nữa em”
-“Ai cho anh vào… đừng vào”
-“Anh vào…”
-“Không cho…”
………
………
-“Hôm nay anh về sớm, em sẽ đợi anh về ăn cơm”
-“Cảm ơn em bà xã”
Nó đang xoăn tay áo lên cho hắn, cứ mỗi vài ba phút lại bị người kia giả vờ thơm lên má…
-“Thôi thơm vào má anh cái nào”
-“Được rồi… đi đi” – nó phụng phịu thơm vào má người kia…
Hạnh phúc là thế đấy. Đơn giản là quan tâm và được quan tâm chỉ thế thôi…
Cả buổi chiều nó tự đi siêu thị mua đồ rồi về làm cơm cho chồng, buổi cơm gia đình thật thích à… người ta đã bảo dù vợ có nấu ăn dở đến cỡ nào khi mà chồng ăn vẫn thấy ngon chứng tỏ anh ta rất yêu vợ…
Vậy là có đứa làm thử, món nào nó cũng thêm chút muối chút đường… ấy chà ngon thế mà mùi vị thì ôi…
………….
Đã hơn 7 giờ rồi mà hắn vẫn chưa về, nó bực bội đi tới đi lui…
Định lấy điện thoại gọi cho anh chồng thì có một số lạ gọi vào… chẳng biết là ai?
-“Alo”
Người kia là ai thế nhỉ, sao không nói gì hết…
-“Alo, ai vậy ạ?”
Một giọng nói lạnh thấu xương tỷ..
/59
|