Ở Quảng Châu mười ngày nay, nguyên nhân chưa gọi điện cho vợ, một là quả thực rất bận rộn, ngoài chuyện thất thoát hàng hóa, trong công ty chi nhánh cũng xuất hiện rất nhiều lỗ hổng quản lý, Phong Cẩm Thành muốn trong thời gian ngắn nhất bù lại lỗ hổng đó, dẫn dắt công ty chi nhánh đi vào nề nếp, ngay cả thời gian ngủ cũng dùng tới.
Còn một nguyên nhân nữa, Phong Cẩm Thành nghĩ như vậy, anh muốn tự mình đối mặt nói với vợ anh, anh đoán phản ứng của vợ, có th nhào tới ôm anh một cái, một nụ hôn triền miên, hoặc cái khác... Nghĩ tới đó Phong Cẩm Thành một lòng muốn được về nhà thật nhanh.
Phong Cẩm Thành đột nhiên phát hiện, sự xa cách nhỏ này so với cuộc chia lìa hai năm trước còn làm người ta khó chịu hơn, tiếng chuông di động kéo anh trở về hiện thực, Phong Cẩm Thành nhìn lướt qua, không khỏi nhăn mặt nhíu mày.
Anh cho rằng chị em Trương Lộ đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của anh, hơn nữa Trương Lộ, anh sở dĩ mặc kệ cô ta sử dụng thủ đoạn, là vì, Phong Cẩm Thành cảm thấy đối với người phụ nữ như Trương Lộ, phương pháp tốt nhất chính là coi thường, hơn nữa Trương Lộ dù sao còn có sự kiêu ngạo, không đến mức dây dưa không rõ, cho nên, nhìn cuộc gọi đến trên di động, Phong Cẩm Thành có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn nhận điện.
"Chuyện gì?" Thanh âm rất lạnh nhạt, giống như Trương Lộ là cấp dưới không liên quan gì đến anh, hơn nữa, còn pha chút không kiên nhẫn, giọng điệu như vậy làm Trương Lộ có chút sụp đổ.
Trương Lộ nở nụ cười đầy châm chọc: "Phong đổng thật bận rộn, vợ làm gì cũng không biết..." Phong Cẩm Thành sắc mặt trầm xuống, hơi nheo mắt lại: "Trương Lộ, những thứ này vô dụng với tôi, nói những lời bịa đặt, cô nên biết hậu quả." Giọng nói Phong Cẩm Thành như trộn với băng, mặc dù cách di động, Trương Lộ cũng không khỏi giật mình, tiếp theo liền truyền đến tiếng đô đô tắt máy.
Trương Lộ tức giận không nhẹ, cầm lấy di động tìm ảnh, không hề nghĩ ngợi, trực tiếp gửi đi, Phong Cẩm Thành đương nhiên không nghe Trương Lộ nói bậy, hơn nữa vợ anh có khả năng sao? Ngoại trừ dùng chút tính tình với anh, ngay cả giao tiếp căn bản cũng không có, chẳng lẽ còn có thể trèo tường? Đây quả thực là chuyện cười lớn nhất thế kỉ...
Tiếng gửi tin đến đinh một tiếng, anh cầm di động mở ra, nhìn đến một đôi nam nữ mờ ám trong ảnh, sắc mặt nhất thời u ám.
Trợ lý ở phía trước liếc nhìn sắc mặt ông chủ từ đằng sau kính, không khỏi hoảng sợ, trong lòng gõ trống, sắc mặt ông chủ thay đổi thật nhanh, lúc vừa xuống máy bay ánh mặt trời còn chiếu sáng, sao mới một lúc trời đã u ám như thế, trong sự u ám còn lộ ra vài phần tàn ác, nhìn qua hết sức khủng bố.
Ánh mắt hung ác nham hiểm của Phong Cẩm Thành dừng trên màn hình di động, không hề chớp mắt, giống như muốn nhìn xuyên qua điện thoại, ảnh được chụp hiển nhiên rất có kĩ thuật, có thể tính là lão luyện, địa điển Phong Cẩm Thành cũng vô cùng quen thuộc, là dưới tầng nhà anh, Kê Thanh đứng trên bậc cầu thang, người đàn ông dưới bậc thang khom người, một nụ hôn nhẹ nhàng dừng trên trán cô...
Bóng đêm nặng nề, ánh đèn lờ mờ, không nhìn rõ được phản ứng của vợ anh, nhưng khuôn mặt người đàn ông kia, lại khá rõ ràng, vậy mà là Tiêu Bác Nhã, Tiêu Bác Nhã xuất sắc, khiến anh phân biệt vô cùng dễ dàng, hơn nữa trong mắt hắn ít nhiều cũng không che dấu khát vọng say đắm, ngay cả ánh đèn mờ mịt cũng không dấu được...
Phong Cẩm Thành chưa bao giờ biết vợ anh lại quen biết Tiêu Bác Nhã, bầu không khí giữa hai người, thoạt nhìn tuyệt đối không giống như mới quen biết, Phong Cẩm Thành bỗng nhiên phát hiện, nhiều năm như vậy có lẽ anh đã nhìn lầm Kê Thanh rồi, anh không thể khống chế mà suy nghĩ, hai người này ở sau lưng anh đã làm cái gì rồi?
Hay là nói, trước kia hai người này có quan hệ gì? Anh còn nhớ rất rõ, lúc trước vợ anh muốn đến tòa nhà luật sư Bác Nhã phỏng vấn, có hỏi qua anh, còn một dáng vẻ vô tội không quen biết Tiêu Bác Nhã... Anh nói cho cô chuyện về Tiêu Bác Nhã, không biết, người ta đã sớm quen biết, quan hệ cũng không ít.
Phong Cẩm Thành cảm thấy bị phản bội, ghen tị cùng tức giận, từ lúc anh chào đời đến nay, lần đầu tiên nghi ngờ sự tự tin của mình, sự nhận thức của bản thân, trong khoảnh khắc bị Kê Thanh làm tan rã, tức giận đi qua là sự khó chịu, anh bắt đầu nghĩ, nguyên nhân Kê Thanh hục hặc với anh lâu như vậy, có phải là vì Tiêu Bác Nhã không? Mà anh còn ngây ngốc nôn nóng, muốn tự miệng mình nói cho cô, anh yêu cô, Phong Cẩm Thành bỗng nhiên cảm thấy, bản thân quả thực chính là thằng ngốc số một thế giới.
Trợ lý nhìn thấy sắc mặt ông chủ ngày càng khủng bố, thậm chí còn có xu thế vặn vẹo dữ tợn, có chút run sợ trong lòng, quét mắt ra cửa sổ, không khỏi nhẹ nhàng lén thở ra, cũng may đã đến nơi rồi.
Xe tiến vào tiểu khu, trợ lý lấy hành lý xuống, lại phát hiện ông chủ đứng trên bậc thang, không biết nghĩ cái gì... Phong Cẩm Thành nhận hành lý xong vẫy vẫy tay: "Các cậu đi đi, tự tôi lên được." Trợ lý biết thói quen của ông chủ, rất coi trọng cuộc sống riêng tư, liền gật gật đầu rồi đi, Phong Cẩm Thành đứng trong chốc lát, tâm tình thoáng khôi phục, mới đi vào.
Kê Thanh ngồi trước máy tính, đang tán dóc cùng Tử Thấm: "Tử Thấm, cậu còn nhớ, lần trước mình nói với cậu về Tiêu lão đại không?" Tử Thấm phát ra tiếng xem thường: "Tớ cũng không phải bà già mắc chứng suy giảm trí nhớ, anh đẹp trai như vậy, sao có thể quên nhanh như thế được, còn có ảnh chụp của anh ấy không, gửi cho tớ mấy tấm, tốt nhất là mấy kiểu mát mẻ, đàn ông không chỉ phải có gương mặt, dáng người cũng rất quan trọng, bụng ít nhất phải sáu múi, đúng rồi, nếu thật sự không có Tiêu lão đại, cậu lén gửi mấy tấm tên đàn ông nhà cậu cho tớ cũng được." (aoi: có truyện về chị TT kh nhẩy =]])
Kê Thanh dở khóc dở cười, phát ra vẻ mặt 囧, tiếp tục nói: "Tiêu lão đại là đàn anh thời trung học của mình, khi đó, khi đó..." Kê Thanh đột nhiên phát hiện, cho dù là bạn thân nhất, có một số việc cũng không tiện mở miệng, cô không biết nên nói chuyện của mình cùng Tiêu Bác Nhã như thế nào.
Thật ra chuyện này ngay từ lúc bắt đầu cô rất mơ hồ, Tiêu Bác Nhã nói từng theo đuổi cô, cô thực sự không có mấy cảm giác, hắn không thổ lộ, cũng không viết thư tình, nhưng đối với cô săn sóc là sự thật, sau cô từ chỗ phản nghịch trở về chính đạo, Tiêu Bác Nhã đã xuất ngoại rồi.
Nay Tiêu Bác Nhã nhắc tới chuyện xưa, Kê Thanh cẩn thận nghĩ đi nhớ lại, dường như có chút manh mối, chỉ là khi đó bản thân còn nhỏ, ban đầu là muốn phụ thân chú ý, sau lại gặp Phong Cẩm Thành, mọi tâm tư đều đặt trên người đàn ông kia, đối với những người quanh mình liền tự nhiên không quan tâm.
Cho dù Tiêu Bác Nhã nói vài lần, Kê Thanh cũng thật sự không để ý mấy, dù sao cũng là chuyện hồi trẻ con, cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi, hiện tại nhắc đến, cô chỉ biết cười, thuận tiện nhớ lại những năm tháng hết sức bừa bãi kia mà thôi, cũng không nghĩ tới cái khác.
Mồng mười ngày đó Tiêu Bác Nhã gọi điện đến cho cô, nói là đi gặp mấy người bạn trung học, cùng nhau ăn tối, mọi người đều muốn thấy cô, Kê Thanh thật sự từ chối không được, đành phải đi .
Vừa đến nơi mới phát hiện, Tiêu Bác Nhã miệng nói mấy người bạn trung học, gần như chính là nhóm phản nghịch bọn họ hồi đó, hơn nữa, khi đó có vài người làm trường học đau đầu không thôi, hiện tại không ngờ đều là những người có dáng có vẻ, ngoại trừ cô...
Kê Thanh đột nhiên phát hiện, cuộc sống của mình thật sự thất bại, từ nhỏ đến lớn đều là thứ vô dụng. Ngày đó mọi người chơi rất high, ăn tiệc đứng, nhóm người hứng thú chưa hết lại đi KTV, thời điểm đi ra khỏi KTV đã là nửa đêm hai giờ, Tiêu Bác Nhã phụ trách đưa cô về nhà.
Đến tiểu khu, cô vẫy tay với Tiêu Bác Nhã rồi xuống xe, vừa lên được một bậc cầu thang, đột nhiên nghe tiếng Tiêu Bác Nhã gọi từ phía sau, trong giọng nói từ tính trầm thấp, lại tràn đầy sự nóng lòng: "Từ khi em mười sáu tuổi anh đã thích em, nhiều năm như vậy, cũng không thể phai nhạt, em có thể không biết, thời điểm nhìn thấy sơ yếu lí lịch nhận phỏng vấn của em, anh có bao nhiêu kích động, anh biết, hiện giờ đã không còn cơ hội, không có tư cách, nói với em những lời này, nhưng anh vẫn muốn cho em biết một chuyện, Kê Thanh, em vẫn tốt lắm, rất đẹp, thực đáng yêu, không cần tự ti coi thường chính mình, người đàn ông có thể lấy được em là kiếp trước hắn tích phúc được."
Kê Thanh quay đầu nhìn hắn, kinh ngạc nhìn hắn, Tiêu Bác Nhã cúi đầu nở nụ cười một tiếng, đột nhiên tiến lên, một nụ hôn nhẹ nhàng dừng lại trên trán cô, dịu dàng nói: "Kê Thanh, nhất định phải hạnh phúc..."
Kỳ thật Tiêu Bác Nhã muốn nói: "Nếu không hạnh phúc, anh nhất định không khống chế được bản thân hy vọng xa vời mà có em." Chỉ là nhìn thấy Kê Thanh như vậy, Tiêu Bác Nhã không thể nói ra nửa chữ.
Dù vậy, lời tỏ tình muộn này, vẫn rung động đến Kê Thanh, trong rung động còn có nhiều hơn sự cảm động, nhè nhẹ từng đợt lan ra trong lòng cô, ấm áp thoải mái, bởi vậy cô muốn tìm người để nói.
Tử Thấm hiển nhiên rất hiểu Kê Thanh, trong nháy mắt Kê Thanh chần chừ, Tử Thấm đã đoán nhanh được: "Không phải cậu định vượt rào đó chứ!" Kê Thanh sửng sốt, vội vàng đánh lại: "Nói bậy bạ gì đó, mình chỉ là cảm thấy ấm áp, mình và Tiêu lão đại là bạn bè." Tử Thấm lại truyền tới một tiếng xem thường thật to: "Kê Thanh, cho tớ nhắc cậu này, giữa nam với nữ không có tình bạn đơn thuần, cậu nói như vậy làm tớ cảm thấy, Tiêu lão đại của cậu rất giống Lý đại nhân."
Tử Thấm truyền tới vẻ mặt kì quái: "Kê Thanh, có khi tớ thật không hiểu được cậu, rõ ràng bên người có tên đàn ông vĩ đại cực phẩm như vậy, sao cậu có thể gả cho Phong Cẩm Thành kia, tên kia trừ bỏ cái vẻ ngoài dễ nhìn, tớ thật không nhìn ra được điểm ưu việt nào khác, âm hiểm, giảo hoạt, bá đạo, không có chút tình thú, quả thực chính là lão hồ li tu luyện ngàn năm, tớ đoán á, sau mông tên đàn ông kia của cậu khẳng định giấu chín cái đuôi."
"Phụt..." Kê Thanh bị sự so sánh của Tử Thấm làm cười phá lên, cửa phòng bên ngoài mở một tiếng, Kê Thanh ngây ra một lúc, nhìn đồng hồ, sáng sớm mười giờ, Kê Thanh vội vàng thu lại biểu tình trên mặt.
Thời điểm đi ra, Phong Cẩm Thành đã ngồi xuống trên sô pha phòng khách, áo khoác còn khoác bên ngoài, khăn quàng cởi xuống bỏ một bên, ánh mắt lại bình tĩnh nhìn Kê Thanh, ánh mắt như vậy làm Kê Thanh có chút rợn tóc gáy: "Anh, anh đã về, công ty chi nhánh đã xử lý tốt rồi sao!"
Thật lâu sau, Phong Cẩm Thành mới lạnh lùng hừ một tiếng: "Có phải em hy vọng anh vĩnh viễn không về mới tốt." Giọng điệu rõ ràng khó chịu, Kê Thanh hơi nhíu mày, tuy rằng không biết người này ăn nhầm cái gì, nhưng vẫn quyết định tạm thời tránh đi mũi nhọn: "Em đi mở nước cho anh tắm rửa..."
Lúc Kê Thanh đi mở nước xong về phòng, liền thấy Phong Cẩm Thành đang ngồi trên giường chơi với laptop của cô, Kê Thanh vội bước tới khép lại, tức giận nói: "Anh làm gì thế?"
Cô vội vàng giấu giếm như vậy, càng làm Phong Cẩm Thành hoài nghi, Phong Cẩm Thành bỗng nhiên nở nụ cười, cười âm trầm: "Có cái gì mờ ám bí mật, mà anh không được xem à? Chẳng lẽ đang cùng người tình cũ nói chuyện phiếm..."
Lúc Kê Thanh đang ngạc nhiên, đã bị Phong Cẩm Thành bắt lấy cánh tay dùng sức túm, Kê Thanh lảo đảo ngã xuống giường, bị Phong Cẩm Thành trực tiếp đặt dưới thân, Kê Thanh giãy dụa hai cái không được, bàn tay to trực tiếp giữ lấy cổ tay cô giơ lên cao, Phong Cẩm Thành dùng sức vô cùng lớn, mà ánh mắt anh gần như vậy nhìn thẳng cô, Kê Thanh có thể rõ ràng nhìn thấy được sự tức giận cuồn cuộn bên trong.
Môi mỏng anh giật giật, phun ra mấy chữ: "Em và Tiêu Bác Nhã có quan hệ gì?"
Còn một nguyên nhân nữa, Phong Cẩm Thành nghĩ như vậy, anh muốn tự mình đối mặt nói với vợ anh, anh đoán phản ứng của vợ, có th nhào tới ôm anh một cái, một nụ hôn triền miên, hoặc cái khác... Nghĩ tới đó Phong Cẩm Thành một lòng muốn được về nhà thật nhanh.
Phong Cẩm Thành đột nhiên phát hiện, sự xa cách nhỏ này so với cuộc chia lìa hai năm trước còn làm người ta khó chịu hơn, tiếng chuông di động kéo anh trở về hiện thực, Phong Cẩm Thành nhìn lướt qua, không khỏi nhăn mặt nhíu mày.
Anh cho rằng chị em Trương Lộ đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của anh, hơn nữa Trương Lộ, anh sở dĩ mặc kệ cô ta sử dụng thủ đoạn, là vì, Phong Cẩm Thành cảm thấy đối với người phụ nữ như Trương Lộ, phương pháp tốt nhất chính là coi thường, hơn nữa Trương Lộ dù sao còn có sự kiêu ngạo, không đến mức dây dưa không rõ, cho nên, nhìn cuộc gọi đến trên di động, Phong Cẩm Thành có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn nhận điện.
"Chuyện gì?" Thanh âm rất lạnh nhạt, giống như Trương Lộ là cấp dưới không liên quan gì đến anh, hơn nữa, còn pha chút không kiên nhẫn, giọng điệu như vậy làm Trương Lộ có chút sụp đổ.
Trương Lộ nở nụ cười đầy châm chọc: "Phong đổng thật bận rộn, vợ làm gì cũng không biết..." Phong Cẩm Thành sắc mặt trầm xuống, hơi nheo mắt lại: "Trương Lộ, những thứ này vô dụng với tôi, nói những lời bịa đặt, cô nên biết hậu quả." Giọng nói Phong Cẩm Thành như trộn với băng, mặc dù cách di động, Trương Lộ cũng không khỏi giật mình, tiếp theo liền truyền đến tiếng đô đô tắt máy.
Trương Lộ tức giận không nhẹ, cầm lấy di động tìm ảnh, không hề nghĩ ngợi, trực tiếp gửi đi, Phong Cẩm Thành đương nhiên không nghe Trương Lộ nói bậy, hơn nữa vợ anh có khả năng sao? Ngoại trừ dùng chút tính tình với anh, ngay cả giao tiếp căn bản cũng không có, chẳng lẽ còn có thể trèo tường? Đây quả thực là chuyện cười lớn nhất thế kỉ...
Tiếng gửi tin đến đinh một tiếng, anh cầm di động mở ra, nhìn đến một đôi nam nữ mờ ám trong ảnh, sắc mặt nhất thời u ám.
Trợ lý ở phía trước liếc nhìn sắc mặt ông chủ từ đằng sau kính, không khỏi hoảng sợ, trong lòng gõ trống, sắc mặt ông chủ thay đổi thật nhanh, lúc vừa xuống máy bay ánh mặt trời còn chiếu sáng, sao mới một lúc trời đã u ám như thế, trong sự u ám còn lộ ra vài phần tàn ác, nhìn qua hết sức khủng bố.
Ánh mắt hung ác nham hiểm của Phong Cẩm Thành dừng trên màn hình di động, không hề chớp mắt, giống như muốn nhìn xuyên qua điện thoại, ảnh được chụp hiển nhiên rất có kĩ thuật, có thể tính là lão luyện, địa điển Phong Cẩm Thành cũng vô cùng quen thuộc, là dưới tầng nhà anh, Kê Thanh đứng trên bậc cầu thang, người đàn ông dưới bậc thang khom người, một nụ hôn nhẹ nhàng dừng trên trán cô...
Bóng đêm nặng nề, ánh đèn lờ mờ, không nhìn rõ được phản ứng của vợ anh, nhưng khuôn mặt người đàn ông kia, lại khá rõ ràng, vậy mà là Tiêu Bác Nhã, Tiêu Bác Nhã xuất sắc, khiến anh phân biệt vô cùng dễ dàng, hơn nữa trong mắt hắn ít nhiều cũng không che dấu khát vọng say đắm, ngay cả ánh đèn mờ mịt cũng không dấu được...
Phong Cẩm Thành chưa bao giờ biết vợ anh lại quen biết Tiêu Bác Nhã, bầu không khí giữa hai người, thoạt nhìn tuyệt đối không giống như mới quen biết, Phong Cẩm Thành bỗng nhiên phát hiện, nhiều năm như vậy có lẽ anh đã nhìn lầm Kê Thanh rồi, anh không thể khống chế mà suy nghĩ, hai người này ở sau lưng anh đã làm cái gì rồi?
Hay là nói, trước kia hai người này có quan hệ gì? Anh còn nhớ rất rõ, lúc trước vợ anh muốn đến tòa nhà luật sư Bác Nhã phỏng vấn, có hỏi qua anh, còn một dáng vẻ vô tội không quen biết Tiêu Bác Nhã... Anh nói cho cô chuyện về Tiêu Bác Nhã, không biết, người ta đã sớm quen biết, quan hệ cũng không ít.
Phong Cẩm Thành cảm thấy bị phản bội, ghen tị cùng tức giận, từ lúc anh chào đời đến nay, lần đầu tiên nghi ngờ sự tự tin của mình, sự nhận thức của bản thân, trong khoảnh khắc bị Kê Thanh làm tan rã, tức giận đi qua là sự khó chịu, anh bắt đầu nghĩ, nguyên nhân Kê Thanh hục hặc với anh lâu như vậy, có phải là vì Tiêu Bác Nhã không? Mà anh còn ngây ngốc nôn nóng, muốn tự miệng mình nói cho cô, anh yêu cô, Phong Cẩm Thành bỗng nhiên cảm thấy, bản thân quả thực chính là thằng ngốc số một thế giới.
Trợ lý nhìn thấy sắc mặt ông chủ ngày càng khủng bố, thậm chí còn có xu thế vặn vẹo dữ tợn, có chút run sợ trong lòng, quét mắt ra cửa sổ, không khỏi nhẹ nhàng lén thở ra, cũng may đã đến nơi rồi.
Xe tiến vào tiểu khu, trợ lý lấy hành lý xuống, lại phát hiện ông chủ đứng trên bậc thang, không biết nghĩ cái gì... Phong Cẩm Thành nhận hành lý xong vẫy vẫy tay: "Các cậu đi đi, tự tôi lên được." Trợ lý biết thói quen của ông chủ, rất coi trọng cuộc sống riêng tư, liền gật gật đầu rồi đi, Phong Cẩm Thành đứng trong chốc lát, tâm tình thoáng khôi phục, mới đi vào.
Kê Thanh ngồi trước máy tính, đang tán dóc cùng Tử Thấm: "Tử Thấm, cậu còn nhớ, lần trước mình nói với cậu về Tiêu lão đại không?" Tử Thấm phát ra tiếng xem thường: "Tớ cũng không phải bà già mắc chứng suy giảm trí nhớ, anh đẹp trai như vậy, sao có thể quên nhanh như thế được, còn có ảnh chụp của anh ấy không, gửi cho tớ mấy tấm, tốt nhất là mấy kiểu mát mẻ, đàn ông không chỉ phải có gương mặt, dáng người cũng rất quan trọng, bụng ít nhất phải sáu múi, đúng rồi, nếu thật sự không có Tiêu lão đại, cậu lén gửi mấy tấm tên đàn ông nhà cậu cho tớ cũng được." (aoi: có truyện về chị TT kh nhẩy =]])
Kê Thanh dở khóc dở cười, phát ra vẻ mặt 囧, tiếp tục nói: "Tiêu lão đại là đàn anh thời trung học của mình, khi đó, khi đó..." Kê Thanh đột nhiên phát hiện, cho dù là bạn thân nhất, có một số việc cũng không tiện mở miệng, cô không biết nên nói chuyện của mình cùng Tiêu Bác Nhã như thế nào.
Thật ra chuyện này ngay từ lúc bắt đầu cô rất mơ hồ, Tiêu Bác Nhã nói từng theo đuổi cô, cô thực sự không có mấy cảm giác, hắn không thổ lộ, cũng không viết thư tình, nhưng đối với cô săn sóc là sự thật, sau cô từ chỗ phản nghịch trở về chính đạo, Tiêu Bác Nhã đã xuất ngoại rồi.
Nay Tiêu Bác Nhã nhắc tới chuyện xưa, Kê Thanh cẩn thận nghĩ đi nhớ lại, dường như có chút manh mối, chỉ là khi đó bản thân còn nhỏ, ban đầu là muốn phụ thân chú ý, sau lại gặp Phong Cẩm Thành, mọi tâm tư đều đặt trên người đàn ông kia, đối với những người quanh mình liền tự nhiên không quan tâm.
Cho dù Tiêu Bác Nhã nói vài lần, Kê Thanh cũng thật sự không để ý mấy, dù sao cũng là chuyện hồi trẻ con, cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi, hiện tại nhắc đến, cô chỉ biết cười, thuận tiện nhớ lại những năm tháng hết sức bừa bãi kia mà thôi, cũng không nghĩ tới cái khác.
Mồng mười ngày đó Tiêu Bác Nhã gọi điện đến cho cô, nói là đi gặp mấy người bạn trung học, cùng nhau ăn tối, mọi người đều muốn thấy cô, Kê Thanh thật sự từ chối không được, đành phải đi .
Vừa đến nơi mới phát hiện, Tiêu Bác Nhã miệng nói mấy người bạn trung học, gần như chính là nhóm phản nghịch bọn họ hồi đó, hơn nữa, khi đó có vài người làm trường học đau đầu không thôi, hiện tại không ngờ đều là những người có dáng có vẻ, ngoại trừ cô...
Kê Thanh đột nhiên phát hiện, cuộc sống của mình thật sự thất bại, từ nhỏ đến lớn đều là thứ vô dụng. Ngày đó mọi người chơi rất high, ăn tiệc đứng, nhóm người hứng thú chưa hết lại đi KTV, thời điểm đi ra khỏi KTV đã là nửa đêm hai giờ, Tiêu Bác Nhã phụ trách đưa cô về nhà.
Đến tiểu khu, cô vẫy tay với Tiêu Bác Nhã rồi xuống xe, vừa lên được một bậc cầu thang, đột nhiên nghe tiếng Tiêu Bác Nhã gọi từ phía sau, trong giọng nói từ tính trầm thấp, lại tràn đầy sự nóng lòng: "Từ khi em mười sáu tuổi anh đã thích em, nhiều năm như vậy, cũng không thể phai nhạt, em có thể không biết, thời điểm nhìn thấy sơ yếu lí lịch nhận phỏng vấn của em, anh có bao nhiêu kích động, anh biết, hiện giờ đã không còn cơ hội, không có tư cách, nói với em những lời này, nhưng anh vẫn muốn cho em biết một chuyện, Kê Thanh, em vẫn tốt lắm, rất đẹp, thực đáng yêu, không cần tự ti coi thường chính mình, người đàn ông có thể lấy được em là kiếp trước hắn tích phúc được."
Kê Thanh quay đầu nhìn hắn, kinh ngạc nhìn hắn, Tiêu Bác Nhã cúi đầu nở nụ cười một tiếng, đột nhiên tiến lên, một nụ hôn nhẹ nhàng dừng lại trên trán cô, dịu dàng nói: "Kê Thanh, nhất định phải hạnh phúc..."
Kỳ thật Tiêu Bác Nhã muốn nói: "Nếu không hạnh phúc, anh nhất định không khống chế được bản thân hy vọng xa vời mà có em." Chỉ là nhìn thấy Kê Thanh như vậy, Tiêu Bác Nhã không thể nói ra nửa chữ.
Dù vậy, lời tỏ tình muộn này, vẫn rung động đến Kê Thanh, trong rung động còn có nhiều hơn sự cảm động, nhè nhẹ từng đợt lan ra trong lòng cô, ấm áp thoải mái, bởi vậy cô muốn tìm người để nói.
Tử Thấm hiển nhiên rất hiểu Kê Thanh, trong nháy mắt Kê Thanh chần chừ, Tử Thấm đã đoán nhanh được: "Không phải cậu định vượt rào đó chứ!" Kê Thanh sửng sốt, vội vàng đánh lại: "Nói bậy bạ gì đó, mình chỉ là cảm thấy ấm áp, mình và Tiêu lão đại là bạn bè." Tử Thấm lại truyền tới một tiếng xem thường thật to: "Kê Thanh, cho tớ nhắc cậu này, giữa nam với nữ không có tình bạn đơn thuần, cậu nói như vậy làm tớ cảm thấy, Tiêu lão đại của cậu rất giống Lý đại nhân."
Tử Thấm truyền tới vẻ mặt kì quái: "Kê Thanh, có khi tớ thật không hiểu được cậu, rõ ràng bên người có tên đàn ông vĩ đại cực phẩm như vậy, sao cậu có thể gả cho Phong Cẩm Thành kia, tên kia trừ bỏ cái vẻ ngoài dễ nhìn, tớ thật không nhìn ra được điểm ưu việt nào khác, âm hiểm, giảo hoạt, bá đạo, không có chút tình thú, quả thực chính là lão hồ li tu luyện ngàn năm, tớ đoán á, sau mông tên đàn ông kia của cậu khẳng định giấu chín cái đuôi."
"Phụt..." Kê Thanh bị sự so sánh của Tử Thấm làm cười phá lên, cửa phòng bên ngoài mở một tiếng, Kê Thanh ngây ra một lúc, nhìn đồng hồ, sáng sớm mười giờ, Kê Thanh vội vàng thu lại biểu tình trên mặt.
Thời điểm đi ra, Phong Cẩm Thành đã ngồi xuống trên sô pha phòng khách, áo khoác còn khoác bên ngoài, khăn quàng cởi xuống bỏ một bên, ánh mắt lại bình tĩnh nhìn Kê Thanh, ánh mắt như vậy làm Kê Thanh có chút rợn tóc gáy: "Anh, anh đã về, công ty chi nhánh đã xử lý tốt rồi sao!"
Thật lâu sau, Phong Cẩm Thành mới lạnh lùng hừ một tiếng: "Có phải em hy vọng anh vĩnh viễn không về mới tốt." Giọng điệu rõ ràng khó chịu, Kê Thanh hơi nhíu mày, tuy rằng không biết người này ăn nhầm cái gì, nhưng vẫn quyết định tạm thời tránh đi mũi nhọn: "Em đi mở nước cho anh tắm rửa..."
Lúc Kê Thanh đi mở nước xong về phòng, liền thấy Phong Cẩm Thành đang ngồi trên giường chơi với laptop của cô, Kê Thanh vội bước tới khép lại, tức giận nói: "Anh làm gì thế?"
Cô vội vàng giấu giếm như vậy, càng làm Phong Cẩm Thành hoài nghi, Phong Cẩm Thành bỗng nhiên nở nụ cười, cười âm trầm: "Có cái gì mờ ám bí mật, mà anh không được xem à? Chẳng lẽ đang cùng người tình cũ nói chuyện phiếm..."
Lúc Kê Thanh đang ngạc nhiên, đã bị Phong Cẩm Thành bắt lấy cánh tay dùng sức túm, Kê Thanh lảo đảo ngã xuống giường, bị Phong Cẩm Thành trực tiếp đặt dưới thân, Kê Thanh giãy dụa hai cái không được, bàn tay to trực tiếp giữ lấy cổ tay cô giơ lên cao, Phong Cẩm Thành dùng sức vô cùng lớn, mà ánh mắt anh gần như vậy nhìn thẳng cô, Kê Thanh có thể rõ ràng nhìn thấy được sự tức giận cuồn cuộn bên trong.
Môi mỏng anh giật giật, phun ra mấy chữ: "Em và Tiêu Bác Nhã có quan hệ gì?"
/68
|