Anh xin lỗi, có thể em sẽ ghét anh, nhưng đây là điều duy nhất anh có thể làm.
Uke không còn quan trọng nữa, bây giờ ngôi vị đó thuộc về Hồng Duyên!!!
Anh không hề muốn em rời xa, nhưng anh không hề có ý kéo dài chuyện này, chỉ là anh đang nhân cơ hội tìm một cái cỡ em không bao giờ có thể bỏ anh đi.
Anh thề, có gió, có trăng, mây sao và cát bụi làm chứng, anh sẽ mãi yêu em. Nên mong em, chịu đựng một chút thôi. Nhé!
Cuba, phòng 167, khách sạn ****
Anh bước vào và con nhỏ Hồng Duyên đang nằm lả lướt trên ghế với đống đồ ăn biết cô ta thành một mụ béo. Ngay khi nhìn thấy anh, cô ta hoảng hốt, cố chạy đến nhưng vì thân hình quá khổ mà mưu tính đó là vô phương.
-Làm ơn tha cho em, thầy!!!
Anh cười, tiến đến và ngồi cạnh Hồng Duyên, em yên tâm, anh có cách xa một một một chút, một khoảng cách tối thiểu mà!
-Cô nghĩ tôi rảnh giang đưa cô đến vùng đất xa xôi này chỉ để vỗ béo con lợn như cô sao?
Đôi mắt híp của Hồng Duyên xưng lên :
-Em xin lỗi!!! Em muốn về nhà!!!
Anh cười, đứng dậy :
-Ok!
Nghe vậy, Hồng Duyên cũng tức tốc đứng dậy rồi bất ngờ ngã xuống vì thân hình quá khổ :
-Thật không?
-Thật, nếu cô đem theo một món hàng của tôi đến tay anh trai cô, Vu Chính!
-Đó là một món quà nhỏ! – Anh cười.
Cô ta ngơ ngác. Ai quan tâm chứ! Giờ anh chỉ quan tâm đến em thôi, người phụ nữ duy nhất, người tình duy nhất, người vợ duy nhất.
Em khỏe chứ? Anh nhất định sẽ đưa em về, nhanh thôi!
I love you~
Uke không còn quan trọng nữa, bây giờ ngôi vị đó thuộc về Hồng Duyên!!!
Anh không hề muốn em rời xa, nhưng anh không hề có ý kéo dài chuyện này, chỉ là anh đang nhân cơ hội tìm một cái cỡ em không bao giờ có thể bỏ anh đi.
Anh thề, có gió, có trăng, mây sao và cát bụi làm chứng, anh sẽ mãi yêu em. Nên mong em, chịu đựng một chút thôi. Nhé!
Cuba, phòng 167, khách sạn ****
Anh bước vào và con nhỏ Hồng Duyên đang nằm lả lướt trên ghế với đống đồ ăn biết cô ta thành một mụ béo. Ngay khi nhìn thấy anh, cô ta hoảng hốt, cố chạy đến nhưng vì thân hình quá khổ mà mưu tính đó là vô phương.
-Làm ơn tha cho em, thầy!!!
Anh cười, tiến đến và ngồi cạnh Hồng Duyên, em yên tâm, anh có cách xa một một một chút, một khoảng cách tối thiểu mà!
-Cô nghĩ tôi rảnh giang đưa cô đến vùng đất xa xôi này chỉ để vỗ béo con lợn như cô sao?
Đôi mắt híp của Hồng Duyên xưng lên :
-Em xin lỗi!!! Em muốn về nhà!!!
Anh cười, đứng dậy :
-Ok!
Nghe vậy, Hồng Duyên cũng tức tốc đứng dậy rồi bất ngờ ngã xuống vì thân hình quá khổ :
-Thật không?
-Thật, nếu cô đem theo một món hàng của tôi đến tay anh trai cô, Vu Chính!
-Đó là một món quà nhỏ! – Anh cười.
Cô ta ngơ ngác. Ai quan tâm chứ! Giờ anh chỉ quan tâm đến em thôi, người phụ nữ duy nhất, người tình duy nhất, người vợ duy nhất.
Em khỏe chứ? Anh nhất định sẽ đưa em về, nhanh thôi!
I love you~
/110
|