"Tần ….." Garbo ngồi trên đùi Tần Lạc, đôi mắt trong suốt như thủy tinh của nàng nhìn chăm không chớp vào mặt hắn, nói.
"Tần ….Lạc." Tần Lạc dạy nàng từng chữ một. Vương thất Thụy Điển đưa Garbo đến Trung Quốc không phải là để cho hai người bọn họ đoàn tụ, mà là họ hy vọng Garbo có thể học thêm được một thứ tiếng, đồng thời có thể hoà nhập vào cuộc sống cùng với những người xung quanh.
Đây cũng là điều mà Tần Lạc muốn thấy, vì vậy nên hắn đã vui vẻ tiếp nhận lời thỉnh cầu của bọn họ.
"Tần …." Garbo nheo đôi mắt xanh thăm thẳm của mình lại nói. Đôi lông mi dài thượt không chớp lấy một cái, trông nàng giống như một chú mèo Ba Tư vậy.
Tần Lạc nhéo vào má nàng một cái, nói: "Tần …..Lạc. Garbo, em không thể chỉ biết nói mỗi một từ này không thôi. Em còn phải học thêm thật nhiều thật nhiều chữ khác nữa ….. được không nào?"
Chẳng biết Garbo có nghe hiểu được những lời Tần Lạc nói hay không, chỉ thấy nàng khẽ hé môi lên nhìn hắn mà tủm tỉm cười.
Tô Tử lúc này bưng tách trà đi tới nói: "Khi không có việc gì em cũng hay dạy cô ấy nói chuyện, nhưng cô ấy dường như vẫn còn một chút gì đó không chấp nhận em…. Chờ cho em và cô ấy quen nhau thêm một thời gian nữa là được thôi. Có lúc cô ấy đi vòng quanh trong sân mà luôn miệng kêu "Tần", "Tần" cũng làm em xót lắm. Thật không biết kiếp trước anh làm bao nhiêu việc tốt, mà kiếp này lại có một cô công chúa lặn lội đường xá xa xôi tới đây tìm anh."
"Anh là Sa Hoàng đời thứ mười chuyển thế ha ha, vì thế nên ông trời mới đối xử với anh tốt như vậy!." Tần Lạc cười bông đùa.
Không chỉ mỗi mình Garbo, mà hắn còn có Tô Tử, Lâm Hoán Khê, Lệ Khuynh Thành, Vương Cửu Cửu ……
Những người này ai cũng xinh đẹp, ai cũng giỏi, nhưng bọn họ lại chỉ yêu mỗi mình hắn mà thôi.
Cái này chẳng liên quan gì tới vẻ đẹp trai, cũng chẳng liên quan tới sự lôi cuốn của tính cách.
/1521
|