Đoàn trưởng đoàn đại biểu Trung Quốc trước mặt mọi người chửi mắng phó đoàn trưởng, còn nói không quản sống chết của hắn…nhưng đây cũng không phải là lần đầu tiên. Mọi người đều ngẩn người một lúc, rồi cũng theo phía sau Tần Lạc quay trở về.
Vốn là có vài người nghĩ muốn đến thăm phó đoàn trưởng một chút để kéo gần quan hệ, nhưng lại nghĩ hắn sinh tử chưa biết, hơn nữa còn có khả năng đắc đội với Tần đoàn trưởng, mà xem ra Tần đoàn trưởng hận phó đoàn trưởng thấu xương. Bọn họ liền làm ra một lựa chọn chính xác nhất: Xoay người, trở về.
Cử động này của đoàn người Trung Quốc làm cho nhân viên dẫn đường của đại hội cảm thấy không hiểu ra sao, nhưng người ta như thế, hắn là người ngoài cũng không tiện nói gì.
"Nghe nói trong nội bộ người Trung Quốc tranh đấu ghê lắm." Hắn trong lòng thầm nghĩ. "Bọn họ chắc là đối thủ rồi."
"Đoàn trưởng, có phái người ở lại trông chừng không?" Phiên dịch Tiểu Lưu bước nhanh đuổi theo Tần Lạc, hỏi.
"Anh lưu lại." Tần Lạc nói. "Nói chuyện với bên tổ chức đại hội, không cho phép phóng viên tiến vào phòng bệnh quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi."
"Được, tôi nhất định hoàn thành nhiệm vụ." Tiểu Lưu nóng lòng muốn lập công trước mặt người đoàn trưởng trẻ tuổi này, để đền bù cho sai lầm của hắn khi dẫn Tiền Hoành Lượng đến sòng bạc.
Nhưng hắn cũng không biết, trong lòng Tần Lạc đã có chủ ý, sau khi trở về sẽ cho tiểu tử này ra khỏi ngành phiên dịch. Hắn là đồng lõa với Tiền Hoành Lượng trong việc đánh bạc này, cũng chính là người gián tiếp gây ra sự cố.
Đương nhiên, đấy là nói, nếu có thể còn sống mà trở về.
Còn chưa ra khỏi cửa bệnh viện, đám người Tần Lạc đã chạm mặt với một nhóm người khác.
Hai bên vừa nhìn thấy nhau, người đàn ông cầm cây gậy trúc đi tuốt phía trước đã lớn tiếng hô: "Phía trước có phải là đoàn đại biểu của Trung Quốc không?"
Tần Lạc dừng bước, nhìn người đàn ông cầm cây gậy trúc nói: "Đúng vậy." Nguồn truyện:
/1521
|