Tại một cửa hàng đồ uống lạnh có tên là CowBoy, Tần Lạc với Ly xảy ra mâu thuẫn.
Tần Lạc có ý muốn đi về tìm Tiểu Lưu, dù sao cũng là Tiểu Lưu đưa hắn đi. Bây giờ bị đụng xe, sinh tử không rõ. Lúc này mà hắn cứ như vậy rời đi, nội tâm rất bất an.
Nhưng Ly không đồng ý. Nàng cho rằng việc đã đến nước này thì việc quan trọng nhất là bảo vệ an toàn cho Tần Lạc. Hơn nữa, cảnh sát sẽ đến bảo vệ hiện trường. Nếu Tiểu Lưu đã chết, bọn họ đi cũng không có ý nghĩa gì. Còn nếu Tiểu Lưu chưa chết, bọn họ tự nhiên sẽ đưa hắn đến bệnh viện. Cái gì bọn họ có thể làm
cảnh sát tự nhiên sẽ làm. Hiện tại bọn họ mạo hiểm để bại lộ hành tung cũng không có ý nghĩa gì.
Tần Lạc nhìn chằm chằm vào Ly, nói: "Em hẳn phải biết, tôi không thể bỏ rơi bạn bè của mình."
"Anh cũng biết, tôi sẽ không đồng ý cho anh đi mạo hiểm."
"Nhưng Tiểu Lưu…"
"Tôi không biết hắn…"
"Nhưng tôi biết…" Tần Lạc tức giận nói.
Ly dừng lại một chút rồi nói: "Đi thôi."
Tần Lạc nhếch miệng cười như khóc.
Tần Lạc cùng Ly một trước một sau hướng về phía Tiểu Lưu bị đụng xe tiến đến. Bởi vì vừa rồi tốc độ của Tần Lạc quá nhanh nên cũng cách nơi xảy ra sự cố một đoạn.
Trải qua một hồi hỗn loạn, hiện trường đã khôi phục lại an tĩnh.
Cảnh sát đã kịp thời xuất hiện, đang sơ tán quần chúng. Hơn nữa còn tổ chức đưa người bị thương đến bệnh viện.
Người Mỹ có tính tự giác rất cao. Cho dù vừa rồi mới bị kinh hãi nhưng chuyện vừa trôi qua đã lập tức hỗ trợ cứu chữa người bị thương. Có không ít người tình nguyện lấy xe của mình chở người bị thương đến bệnh viện…bọn họ cũng không lo lắng bị ngờ vực gây ra tai nạn, cũng không sợ bệnh viện yêu cầu thanh toán
viện phí.
Một chế độ tốt mới là nhân tố khiến dân chúng tích cực làm việc thiện, chỉ cả ngày hô hào tẩy não cũng không có tác dụng gì.
Tần Lạc dừng bước, nhìn về phía trước một hồi rồi nói: "Tiểu Lưu được đưa đi rồi."
Tiểu Lưu lúc ấy bị tông bay ra ngoài, thân thể rơi xuống vườn hoa phía sau.
Cũng may là như thế, mới tránh được khỏi bị chiếc xe đè lên.
Mặc dù hiện tại Tần Lạc không biết sống chết của hắn, nhưng như vậy thì hy vọng sống sót cũng lớn hơn một chút.
Tần Lạc gọi điện hỏi một chút, bên kia điện thoại truyền đến thanh âm chưa biết tình hình thế nào.
"Chúng ta trở về thôi." Ly nói.
"Đi thôi." Tần Lạc gật đầu. Lần này bị ám sát bất ngờ làm hắn cảm thấy rất khó hiểu.
Cũng không biết là ai làm việc này.
Nếu như là bọn người bá tước mà nói, hắn sẽ không đối phó dễ dàng như vậy.
Hơn nữa, dùng xe đụng…bá tước có phải hay không bị ấm đầu rồi?
Rốt cuộc là ai nhỉ? Mục đích của bọn họ là gì?
Tần Lạc nghĩ mãi cũng không ra.
Ly cũng không nghĩ ra.
Hai người trở lại khách sạn, phát hiện cửa phòng khách sạn vẫn còn y nguyên, không có dấu hiệu gì là bị người khác tác động vào.
Ly lấy chìa khóa ra mở cánh cửa, hai mắt thoáng cái đã mở trừng lên.
Không thấy Ngọc Nữ.
Lúc nàng đi đã đem Ngọc Nữ bỏ lên giường mà.
Nhưng bây giờ, không thấy Ngọc Nữ đâu.
Khóa tay rơi ở bên cạnh, cũng không có dấu vết gì là bị người khác phá hư…giống như có người cầm chìa khóa mở ra.
Nhưng Ly rất rõ ràng, lúc này chìa khóa đúng là đang ở trên người mình. Mà khóa tay nàng dùng chính là khóa của quân đội, người bình thường không thể nào mở được.
Cửa phòng vẫn đóng chặt không có hao tổn gì, nhưng vẫn có người vào được.
Khóa của quân đội không tổn hao gì, nhưng con tin thì đã biến mất.
Lực lượng bọn họ rốt cuộc mạnh mẽ đến mức độ nào? Hành động quỷ dị như vậy cũng làm được sao?
"Không thấy con tin." Tần Lạc cắn chặt răng nói. Không cần hoài nghi, khẳng định là được bọn người Bá Tước cứu đi rồi.
Nhưng nếu bọn họ vẫn vô sỉ muốn mình đưa Ngọc Nữ đi để đổi lấy cô thì làm sao bây giờ?
Nếu Tần Lạc đứng ở vị trí của bá tước, khẳng định hắn sẽ làm như vậy. Cho nên hắn nhất định phải có tính toán trước mới được.
Không thể không nói, tư tưởng của tiện nhân (người hèn mọn, ý nói không từ thủ đoạn) quả thật có chút phức tạp hơn người bình thường. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
/1521
|