Nghe giọng nói nghiêm túc của Tần Lạc, mọi người không khỏi phì cười.
Trần Tư Tuyền ôm bụng nàm trên giường cười nắc nẻ, cười tới mức thở hổn hển. Nàng nói: "Không được, không được. Cười tới mức đau cả bụng. Yêu tinh, Tần Lạc hai người không nên làm trò cười nữa, được không? Thật đúng là không phải người một nhà thì không bước vào cửa. Hai người đúng là rất xứng đôi."
Mễ Tử An cũng cười nhưng nụ cười của nàng kín đáo hơn. Đây là niềm vui thật sự phát ra từ nội tâm của mình. Nàng có thể cảm nhận được niềm vui này. Niềm vui này còn hơn cả niềm vui mang lại khi biểu diễn thành công.
Lệ Khuynh Thành nói không sai. Sao Tần Lạc hắn lại đáng yêu như vậy nhỉ?
Ngay lần đầu tiên gặp nhau đã chán ghét rồi tới với việc chữa trị mập mờ (mập mờ trong sáng) tiếp đó trở thành bạn bè thân thiết. Vô tri vô giác Tần Lạc đã đi vào thế giới khép kín của nàng, trở thành một phần trong cuộc sống của nàng.
Thật ra Tần Lạc cũng không phải là người được nhiều cô gái ưa thích. Nếu nói về bản lĩnh tán gái, hắn thật sự không đáng xách dép cho đám công tử ăn chơi hào hoa kia.
Sẽ không có 999 đoá hoa hồng, không có xe thể thao cùng nhẫn kim cương, không có những lời nói ngọt ngào, không có việc bỏ tiền thuê khách sạn, thuê ban nhạc biểu diện cho hai người, không hút thuốc lá nên không bị khói thuốc làm mờ mắt …
Nhưng vấn đề quan trọng là hắn có thể chữa bệnh.
Ví dụ như Lâm Hoán Khê, Tần Lạc dùng chữa bệnh làm cơ hội, thành công tiến vào thế giới tâm hồn của nàng, trở thành một dấu ấn suốt đời khó có thể phai trong lòng nàng.
Ví dụ như Mễ Tử An, khi nàng mắc bệnh hôi nách, chữa trị nhiều năm không khỏi. Nếu như Mễ Tử An chỉ là một người bình thường thì không có gì đáng nói nhưng nàng lại là một Đại Minh Tinh, nếu như cứ để tình trạng đó tiếp diễn, căn bệnh của nàng rất có thể sẽ bị người ta phóng đại.
Cũng vì bị sự tra tấn đau khổ của bệnh hôi nách mà Mễ Tử An nảy sinh tâm trạng từ chối những người tiếp xúc với mình. Trong khi đó Tần Lạc diệu thủ hồi xuân, dùng phương pháp xoa bóp cùng với thuốc kết hợp thành phương pháp chữa trị hiệu quả, chữa khỏi bệnh. Nỗi niềm vui sướng của nàng có thể dùng từ ngữ biểu đạt được không?
Mỗi khi Tần Lạc chữa trị cho một bệnh nhân nữ chính là cơ hội lúc người phụ nữ đó ở vào tình trạng yếu đuối nhất mà tấn công.
Cho nên Chung Nam Sơn lão đạo khi nhìn thấy Tần Lạc đã nói: con người này cả đời mệnh đào hoa vô số, thành kiếp.
Lệ Khuynh Thành cười nói với Tần Lạc: "Nếu như chúng ta có thể có được quyền sử dụng phương thuốc này. Khuynh Thành Quốc Tế của chúng ta lại có một sản phẩm chủ đạo. Nó có thể trở thành sản phẩm bán chạy như bột phấn Kim Dũng. Doanh thu của Khuynh Thành Quốc Tế sẽ tăng trường rất mạnh. Được rồi, em đã nghĩ xong tên của nó rồi. Gọi là Hắc ngọc đoạn tục cao, được không?"
"Hắc ngọc đoạn tục cao? Tên này nghe rất quên." Trần Tư Tuyền nói.
"Đương nhiên là quen rồi." Lệ Khuynh Thành nói: "Cậu không Ỷ Thiên Đồ Long Ký của Kim đại sư à? Trong đó có một loại thuốc có thể chữa trị cho người gãy xương."
Khi Tần Lạc còn nhỏ, hằng ngày hắn đều vùi đầu đọc sách nhưng vẫn chịu ảnh hưởng của cô, Tần Lam, cũng lén đọc khá nhiều tiểu thuyết. Đương nhiên hắn cũng đọc tiểu thuyết của nhị vị đại sư: Kim, Cổ. Hắn cũng đọc "Ỷ Thiên Đồ Long Ký", biết trong đó có một kỳ dược gọi là "Hắc ngọc đoạn tục cao".
Dược tính của phương thuốc này rất thần kỳ nhưng liệu pháp cực kỳ bá đạo. Nó có thể chữa trị hoàn toàn cho những đoạn xương gãy không nối được, cho xương bị Kim Cương Chỉ đánh nát thành bột.
Thế nhưng đó chỉ là trong tiểu thuyết còn trong thực tế không có phương thuốc nào thần kỳ nhự vậy.
Mặc dù phương thuốc Tần Lạc dùng chữa trị cho Mễ Tử An không có hiệu quả thần kỳ đó nhưng dùng nó đểu chữa trị chấn thương xương cốt vẫn rất hiệu quả. Nếu như phương thuốc này thật sự thần kỳ như thế Tần Lạc đã sớm dùng nỏ để chữa trị chân cho Long Vương.
Đương nhiên chân của Long Vương khác với chấn thương của Mễ Tử An. Long Vương gặp vấn đề về kinh mạch, xương khớp của ông không bị thương. Bạn đang đọc truyện tại
/1521
|