Lúc này Tần Lạc đang ngồi trong phòng làm việc của Lâm Hoán Khê ở hiệp hội Trung Y.
Bởi vì biệt thự Lâm gia vẫn bị đông đảo phóng viên bao vây, Tần Lạc không thể quay về nhà, hắn đành phải gọi điện cho Lâm Hoán Khê ra ngoài. Dù sao Lâm Hoán Khê cũng không phải Tần Lạc. Khi Lâm Hoán Khê ra ngoài, nàng cũng bị ngăn cản nhưng cuối cùng cũng vẫn dễ dàng hơn Tần Lạc nhiều.
Bối Bối cũng tới, cô bé nói muốn tới gặp cha. Lâm Hoán Khê lấy cớ đưa Bối Bối đi học thoát khỏi các phóng viên bao vây thế nhưng vẫn có nhiều phóng viên đuổi theo tới tận trụ sở của hiệp hội Trung Y.
- Cha, tại sao trước cửa nhà chúng ta có nhiều người như vậy?
Bối Bối ngồi trên đùi Tần Lạc, ngây thơ hỏi.
- Ông nói bọn họ đều là phóng viên. Thầy giáo nói để cho phóng viên phỏng vấn có thể được lên đài báo. Cha, tại sao cha không muốn trả lời phỏng vấn?
Trong suy nghĩ của Bối Bối, xuất hiện trên mặt báo là một chuyện đáng để kiêu ngạo. Tên của cô bé được giáo viên ghi lên bảng đen đã khiến cô bé cực kỳ vui sướng huống chi còn biến thành chữ chì đúc (trong in ấn)
- Bởi vì cha bận nhiều việc.
Tần Lạc nhéo vào má Bối Bối, cười nói.
- Thì ra là như vậy.
Đôi mắt đen láy của Bối Bối nhấp nháy, cô bé nói:
- Con không bận. Hay cha bảo bọn họ tới phỏng vấn con đi?
Tần Lạc và Lâm Hoán Khê nhìn nhau cười, nói:
- Phóng viên phỏng vấn con cái gì?
- Bọn họ có thể hỏi con mấy tuổi, nhà ở đâu, học trường nào, có ngoan hay không, thích hoa hồng hay không? Có rất nhiều vấn đề có thể hỏi.
Bối Bối vì muốn biểu đạt ý "có rất nhiều vấn đề" đã dùng ngón tay vẻ một vòng tròn.
- Bọn họ hẳn là muốn hỏi mấy vấn đề này. Nếu như con biết, không phải con đã là phóng viên sao?
Tần Lạc thật sự rất yêu mến Bối Bối, hắn ôm chặt cô bé, nói:
- Được rồi, đợi khi cha trả lời phỏng vấn sẽ dẫn con tới đó. Để xem bọn họ có muốn phỏng vấn con không?
- Ui, cám ơn cha.
Bối Bối hôn lên mặt Tần Lạc.
Vương Dưỡng Tâm gõ cửa đi vào, anh ta giơ tay vuốt đầu Bối Bối, Bối Bối gạt tay ra nói:
- Không cho chú vuốt.
Vương Dưỡng Tâm vừa đùa giỡn với Bối Bối vừa nói Tần Lạc:
- Tôi đã liên lạc bên Khuynh Thành Quốc Tế. Hay chúng ta dùng hội trường lớn của bọn họ? Hôm nay nhất định có rất nhiều phóng viên, chỉ sợ phòng hội nghị không đủ chỗ.
- Làm phiền anh rồi.
Tần Lạc cười nói.
- Hì, sao lại khách khí với tôi?
Vương Dưỡng Tâm nhếch miệng cười.
- Hơn nữa bây giờ tôi là nhân viên hiệp hội Trung Y, bọn họ còn phải trả lương cho tôi mà.
- Nhưng tôi là cấp trên của anh.
Tần Lạc nói.
- Nếu như anh làm không tốt, tôi sẽ bảo tài vụ trừ lương, thưởng của anh.
- Chẳng có nghĩa khí gì cả.
Vương Dưỡng Tâm nói với vẻ mặt khẩn cầu, anh ta nói với Lâm Hoán Khê ngồi bên cạnh:
- Chị dâu, chị hãy nói giúp một tiếng đi?
- Anh ấy cũng là cấp trên của tôi.
/1521
|