Người tốt thì chẳng đến. Người đến cũng chẳng tốt lành gì.
Tần Lạc chớp mắt. Xem ra Tần Tung Hoành đã nghi ngờ điều gì rồi.
- Đó là đương nhiên.
Tần Lạc nói.
- Tôi sẽ bảo anh ta chú ý một chút. Đa tạ đại thiếu gia đã nhắc nhở.
- Vậy là tốt rồi.
Tần Tung Hoành và Bạch Phá Cục gật đầu chào nhau. Tần Tung Hoành ngồi vào xe của mình.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Bạch Phá Cục mồm ngậm điếu thuốc đi tới hỏi:
- Anh ta quan tâm tới tài xế của anh sao?
- Đúng vậy.
Tần Lạc gật đầu.
- Ồ?
Bạch Phá Cục phun ra một màn khói.
- Lý do?
- Có lẽ...
Tần Lạc cười quỷ dị nói.
- Có lẽ anh ta cảm thấy tài xế của tôi rất đẹp trai.
- Hiểu rồi.
Bạch Phá Cục phá lên cười nói.
- Anh ta tinh mắt thật.
- Tôi cũng nghĩ như vậy.
Tần Lạc nghiêm túc nói.
- Tôi còn có việc. Lần sau gặp lại.
Bạch Phá Cục ngồi vào chiếc Hummer của mình, nói.
- Gặp lại.
Tần Lạc vẫy tay.
Chiếc Hummer nổ máy ầm ầm lao vút ra ngoài giống như một con dã thú tỉnh giấc.
Hai chiếc Audi máu đen khác lập tức chạy theo, người ngồi bên trong hẳn là vệ sĩ của Bạch Phá Cục.
Ngay khi lái xe ra ngoài, Bạch Phá Cục phì một tiếng, nhổ điếu thuốc trong miệng ra.
- Miệng lưỡi đầy ma quỷ.
Xe chạy trên đường.
- Đại thiếu gia, anh nghi ngờ họ Tần sao?
Điền Loa ngậm điếu thuốc theo thói quen, tươi cười hỏi Tần Tung Hoành.
- Cái gì là nghi ngờ họ Tần?
Tần Tung Hoành cười nói.
- Đừng quên tôi cũng họ Tần.
- Anh biết ý tôi muốn nói là hắn ta.
Điền Loa thờ ơ nói.
- Tiểu tử đó lại làm chuyện thiếu đạo đức gì à?
Nụ cười trên gương mặt Tần Tung Hoành tắt dần, anh ta nói:
- Điền Loa, anh còn nhớ lần trước tôi bảo anh điều tra gã tài xế kia không?
- Jesus?
Điền Loa cười nói.
- Sao tôi lại không nhớ? Sát thủ nổi tiếng xếp hạng hai mươi trên bảng xếp hạng sát thủ thế giới, xác xuất thành công của nhiệm vụ là 99%. Người như vậy mà hắn mời về làm tài xế. Tôi không hiểu rốt cuộc con người hắn có mị lực gì? Chỉ là chúng ta không thể tưởng tượng được, không gì là hắn không làm được. Đây giống như nam diễn viên chính trong tiểu thuyết võ hiệp vậy. Khí phách bá vương xuất hiện, vô số đàn em đầu quân. Đại thiếu gia cái gì cũng tốt, chỉ là không có khí phách bá vương.
- Chính là hắn.
Tần Tung Hoành không quan tâm tới câu nói đùa của Điền Loa.
- Hắn biến mất rồi.
- Vậy thì sao?
- Điền Loa hỏi.
- Không phải Tần Lạc nói hắn ta bị ốm, ở nhà nghỉ ngơi sao?
- Anh không thấy trong này có vấn đề sao?
Tần Tung Hoành cười nói.
- Tối hôm qua Long Vương bị sát thủ tập kích ở viện dưỡng lão, thiếu chút nữa bị nổ tung trong nhà, mất mạng. Vào đêm đó, hắn thay đổi tài xế, có phải quá trùng hợp không?
Điền Loa chấn động tinh thần, gã nhìn Tần Tung Hoành với vẻ nghi ngờ, nói:
- Đại thiếu gia, suy nghĩ của anh... có vẻ hơi quá không? Long Vương là sư phụ của Tần Lạc, nghe nói tình cảm của hai người thân thiết như cha con. Chẳng lẽ Tần Lạc lại có thể ra tay với sư phụ của mình sao?
- Nếu như Long Vương cho phép hắn làm vậy thì sao?
Tần Tung Hoành hỏi ngược lại.
- Long Vương?
Rốt cuộc Điền Loa cũng có phản ứng, gã nói:
- Đại thiếu gia, ý của anh là thầy trò bọn họ đang diễn khổ nhục kế sao?
- Anh nghĩ thế nào?
Tần Tung Hoành cười nhạt hỏi ngược lại.
- Có rất nhiều nghi ngờ.
- Nghi ngờ cái gì?
- Thứ nhất: Tối hôm qua Long Vương bị tập kích mà tài xế của Tần Lạc không xuất hiện. Thứ hai: Theo như tôi được biết, gia tộc Văn Nhân vì để bảo vệ an toàn cho Long Vương đã lắp đặt ở viện dưỡng lão những thiết bị giám sát tiên tiến nhất, cùng với một lượng người, thiết bị rất lớn. Nếu như không phải người hiểu rõ viện dưỡng lão như lòng bàn tay, sao sát thủ có thể tiến vào tới phòng của Long Vương mới bị phát hiện? Thứ ba: Lúc nãy Mục Nguyệt đã nói, nhân viện đội bảo vệ của cô ấy bị một loại ong ăn thịt người tấn công cho tới tận bây giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh. Không phải anh đã chuyển cho tôi tài liệu về Jesus sao? Jesus không những bắn súng như thần mà còn là một huấn luyện thú sư. Nếu không vậy thì giải thích chuyện loài ong ăn thịt người này như thế nào?
- Tại sao bọn họ lại muốn làm như vậy?
Điền Loa hỏi.
- Quay về Long Tức.
Tần Tung Hoành quả quyết.
- Làm vậy để Long Vương có thể quay về Long Tức.
Điền Loa trầm ngâm một lát nói:
- Chẳng lẽ các lão đại cũng không nghi ngờ bọn họ sao?
- Nghi ngờ?
Tần Tung Hoành cười nói.
- Vậy thì thế nào? Không có chứng cứ, ai dám nói ra suy đoán của mình không? Không phải đó sẽ là điểm yếu bị người ta lợi dụng sao? Những ông già đó sống lâu thành tinh. Tại sao bọn họ không đánh hội đồng một trận?
- Vậy ý của đại thiếu gia là gì?
Điền Loa kích động hỏi.
- Chúng ta có thể mượn chuyện này không?
Tần Tung Hoành lắc đầu nói:
- Thời cơ chưa tới.
Điền Loa vẫn mang bộ mặt hèn kém của mình nhưng trong lòng gã thầm cười khổ.
Chính mình phải thật sự cẩn thận với vị đại thiếu gia này hơn...
...
- Anh mới lớn tuổi hơn anh ta ấy.
Hồng Phu bực tức nói. Phụ nữ rất ghét bị người ta nói mình nhiều tuổi. Tần Lạc đã phạm vào một sai lầm cực kỳ nghiêm trọng.
- Đúng, đúng, là tôi sai. Bạn đang đọc truyện được copy tại
/1521
|