Sở dĩ Quỷ Ảnh được gọi là Quỷ Ảnh là vì gã giống như Quỷ Ảnh khiến người ta khó có thể nắm bắt được. Tốc độ của gã khiến người ta khó có thể nhìn rõ thực hư.
Cho dù là Hoàng Đế, một khi gã chủ động dùng tốc độ, gã chưa từng bị đánh bại.
Gã vẫn coi đây là niềm tự hào, cái để kiêu ngạo.
Lần đầu tiên gã thất bại là khi ở Trung Quốc, gặp gã thanh niên thoạt nhìn trói gà không chặt kia.
Cho tới tận bây giờ Quỷ Ảnh vẫn không hiểu. Thân thủ gã đó không đủ mạnh, động tác cũng không nhanh, tại sao hết lần này tới lần khác gã thanh niên đó có thể đỡ được sát chiêu của mình …
Thế nhưng gã không nôn nóng.
Quỷ Ảnh biết bản thân mình nhất định phải bắt được gã đó, chỉ có thể biết đáp án từ chính miệng gã mà thôi.
Gã một mực kiên nhẫn chờ đợi.
Khi Quỷ Ảnh rùng mình, cảm giác có người tập kích sau lưng, phản ứng đầu tiên của Quỷ Ảnh chính là tránh né.
Đây chính là kinh nghiệm quý giá mà gã thu được từ vô số lần chạy thoát khỏi cái chết từ chân tơ kẽ tóc. Chỉ cần còn sống là có thể phản kích.
Lần này cũng không phải là ngoại lệ.
Gã phát hiện ra tung tích kẻ thù từ rất sớm, trốn cũng rất …
Gã tưởng rằng gã có thể chạy trốn.
Nhưng tại sao lại không trốn thoát? Trừ khi Hoàng Đế đích thân ra tay, còn không một ai có thể truy theo dấu vết của gã.
Thế nhưng sự thật luôn rất tàn khốc.
Một đạo ngân quang lóe lên, cơn rét lạnh sau lưng càng lúc càng trở nên giá lạnh.
Quỷ Ảnh kinh hãi, gã biết mình đã bị thương.
Quỷ Ảnh có thể cảm nhận được lưỡi dao sắc bén cắt đứt quần áo, xuyên vào da thịt mình. Mặc dù là nhẹ, nhẹ tới mức gã gần như không phát hiện ra.
Quỷ Ảnh chạy được hơn mười mét rồi đứng lại. Lúc này gã mới cảm nhận được cơn đau thấu thấu xương truyền tới từ sau lưng.
Bàn tay gã sờ soạng tìm, trên lưng gã có một miệng vết thương rất dài.
Hơn nữa miệng rất sâu.
Bàn tay sờ vào phần da thịt bị mở ra, còn cả máu tươi dinh dính.
- Mình bị thương?
Quỷ Ảnh còn không tin. Trong tình trạng dốc toàn lực chạy trốn, vì sao còn bị thương? Bạn đang đọc truyện được copy tại
/1521
|