Mấy người Cố Bách Hiền không hiểu nguyên nhân gì khiến ba người Tần Lạc, Đại Đầu, Ly cả đêm không ngủ, chỉ ngồi ở phòng khách uống trà, nói chuyện. Ngay cả Lâm Hoán Khê cũng không biết rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Đối với ba người bọn họ mà nói, đây là một đêm vô cùng yên tĩnh, dễ chịu, một đêm vô cùng bất an, cực kỳ lo lắng.
Khi Phó Phong Tuyết đi vào phòng, Tần Lạc cao hứng tới mức suýt chút nữa hất nước sôi vào tay mình.
Tần Lạc đi tới đón Phó Phong Tuyết, hắn nhìn vết máu trên áo trường bào màu xanh của ông, hỏi:
- Thế nào?
- Không có gì đặc biệt.
Sau khi Phó Phong Tuyết nói xong câu nói chẳng đầu chẳng đuôi đó, ông đi thẳng lên lầu.
- Không có gì đặc biệt là sao vậy?
Tần Lạc đi theo sau lưng Phó Phong Tuyết, hỏi.
Ly nhìn Phó Phong Tuyết, nói với Đại Đầu bên cạnh:
- Hai người bọn họ không …
Ly không nói hết câu vì nàng thấy sau khi Phó Phong Tuyết đi vào trong phòng của mình đã đóng cửa lại, Tần Lạc bị ngăn cách bên ngoài cửa.
Tần Lạc chỉ hận không thể phá cửa đi vào, túm lấy ông già kia hỏi cho ra chuyện.
Rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì vậy?
Jesus và Hồng Phu có bị thương không?
Bây giờ bọn họ đang ở đâu?
…………………..
Vì có nhiều câu hỏi không có câu trả lời, Tần Lạc đứng tần ngần trước cửa một lát.
Tần Lạc đi xuống lầu, nói:
- Đại Đầu, cậu ra ngoài xem tình hình thế nào.
- Không được, chúng ta không đủ người.
Ly nói.
- Long Chủ đã về rồi.
Tần Lạc buồn bực nói.
- Jesus và Hồng Phu không rõ thế nào. Nếu như không hiểu rõ tình hình, tôi không thể ngủ yên được …
- Được.
Đại Đầu trả lời.
- Tôi cũng đi.
Ly nói.
- Được. Hai người cùng đi.
/1521
|