Lâm Tử bấm một loạt số trên bức tường. Bức tường thủy tinh thoạt nhìn như trong suốt lập tức tách sang hai bên, để lộ ra cửa chính.
Kiểu bức tường thủy tinh này có thể được điều chỉnh theo nhu cầu. Kiểu tường này có thể thiết kết theo trạng thái bên ngoài không nhìn thấy bên trong nhưng từ bên trong có thể quan sát được tình huống bên ngoài, cũng có thể được thiết kế từ bên trong không nhìn thấy tình huống bên ngoài nhưng từ bên ngoài có thể nhìn thấy tình hình bên trong, còn có thể thiết kế kiểu trong suốt hay tối om, phòng thí nghiệm, tổ chức nghiên cứu khoa học hàng đầu thế giới đương nhiên cho tới lúc này hoàn toàn không thể thiếu những đồ vật này.
Lâm Tử đi tới trước giường bệnh, quan sát Lâm Hoán Khê.
Không thể không nói mặc dù gương mặt Lâm Tử đã thay đổi rất nhiều, gương mặt đã trở nên gầy gò, không đầy đặn như thời thanh xuân nhưng vẫn không được coi như là một người phụ nữ xấu.
Thế nhưng gương mặt bà cực kỳ lạnh lùng, cay nghiệt. Có thể dùng một câu nói phổ biến để hình dung "Bày ra một khuôn mặt khó ưa", giống như có người đàng thiếu nợ tiền bà vậy. Hơn nữa ánh mắt của bà lại cực kỳ đờ đẫn, hoàn toàn không mang sắc thái tình cảm, chỉ có sự tàn nhẫn lạnh như băng giống như kền kền ăn xác thối.
Chính vì vậy mặc dù dung mạo bà không tệ nhưng bà vẫn là người phụ nữ khiến người ta chán ghét..
Lâm Tử đứng yên một chỗ, hai mắt nhìn Lâm Hoán Khê không chớp.
Lâm Hoán Khê vẫn nằm yên, nhìn chằm chằm vào Lâm Tử.
Người phụ nữ này là mẹ nàng, cũng là kẻ thù.
"Hổ dữ không ăn thịt con", mối quan hệ tình thâm, ruột thịt của hai người đã thành sự chê cười của người trong thiên hạ.
Lâm Hoán Khê vẫn nằm yên một chỗ. Cho tới lúc này nàng tuyệt đối không có ảo tưởng người mẹ của mình bất ngờ tỉnh ngộ, mang mình chạy trốn … đây chỉ là tình tiết phim ảnh trên tivi. Trong đời sống thực tuyệt đối không xảy ra.
- Cô rất ngu ngốc.
Cuối cùng Lâm Tử cũng lên tiếng. Lời nói của bà luôn ngắn gọn, rõ ràng … và cả độc ác. Lời nói của bà cũng như gương mặt của mình chính là thứ mà người ta không thích.
- Bà cũng vậy.
Lâm Hoán Khê phản kích.
- Cô không nên tới.
Lâm Tử nói:
- Bảy năm trước, cô đãy rời khỏi nơi này. Cô hẳn không nên quay lại nữa.
- Đây chính là sự quan tâm của bà sao?
Lâm Hoán Khê hỏi.
- Không. Đây chính là lời từ biệt.
Lâm Tử phủ nhận.
- Nói lời từ biệt với ai?
- Nói lời từ biệt với cô.
Lâm Tử không chỉ nói rất khó nghe mà còn rất tối nghĩa, khó hiểu.
Thế nhưng lúc này Lâm Tử không cho Lâm Hoán Khê cơ hội để hỏi. Bà nói:
- Trước tiên nói lời từ biệt với cô, từ nay về sau cô sẽ biến thành một người hoàn toàn khác.
- Giống như bà sao?
- Đúng vậy, giống tôi.
Lâm Tử nói.
- Tôi sẽ phẫu thuật cho cô.
- Biến thành cái gì?
- Cô còn nhớ Quản Tự không?
Lâm Hoán Khê trầm ngâm.
Đương nhiên là Lâm Hoán Khê nhớ, vấn đề là lúc này trí nhớ không còn rõ ràng nữa.
Nếu như Lâm Hoán Khê cố gắng nhớ tới một người đàn ông, nàng chỉ có thể nhớ từng ly từng tý, từng giây từng phút ở cùng Tần Lạc. Phụ nữ khác với đàn ông. Nội tâm của người đàn ông có thể bị lấp đầy bởi một người phụ nữ nhưng còn có thể cho rất nhiều người phụ nữ khác ra vào. Nhưng nếu nội tâm người phụ nữ bị hình ảnh một người đàn ông lấp đầy, không một người đàn ông nào khác có thể tìm cách tiến vào được nữa.
- Cậu ta đã chết thay cô.
Lâm Tử như không khiến người ta sợ thì không ngừng.
Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Lâm Hoán Khê, Lâm Tử nói:
- Thế nhưng cô không nên tự trách mình. Cậu ta không biết điều này.
- Anh ta bị các người khống chế sao?
- Không sai.
Lâm Tử nói.
- Vốn ban đầu họ định tuyển mộ cô nhưng khi chúng tôi điều tra cô, phát hiện ra Quản Tự còn ưu tú hơn cô … cậu ta rất thích dâng hiến chính vì vậy sau khi qua cải tạo, cậu ta hoàn toàn nằm trong sự khống chế của chúng tôi, kể cả việc sống chết của cậu ta.
- Bà nói cho tôi biết chuyện này để làm gì?
- Vì muốn cho cô chuẩn bị tâm lý.
Lâm Tử nói:
- Sau cô bị cải tạo, cô cũng được phân nhiệm vụ, giống như việc cậu ta đã làm … nếu như nhiệm vụ thất bại, chỉ có cái chết.
- Chỉ sợ sẽ khiến các người thất vọng.
Lâm Hoán Khê nói.
- Cô sẽ không khiến bọn họ thất vọng.
Lâm Tử nói:
- Cô rất thông minh, có tâm kế. Điều quan trọng nhất là cô còn là hội trưởng hội Trung Y, là vợ chưa cưới của Tần Lạc … nếu như có thể tìm được người phù hợp nhất trên thế giới này, người đó nhất định là cô. Để cô rời khỏi bảy năm trước chính là sai lầm lớn nhất của tôi. Sau bảy năm cô quay lại, đây chính là
- Xem ra bà không hiểu ý tôi.
Lâm Hoán Khê nói:
- Tôi sẽ không để các người làm chuyện gì hết. Tôi tình nguyện lựa chọn cái chết. Bạn đang đọc truyện tại
/1521
|