Văn Nhân Không mới nói xong, lập tức có người gào lên: "Bác cả, cần gì mà phải bỏ phiếu? Không phải trưa hôm nay chúng ta đã thương lượng rồi sao? Hiện tại bác là gia chủ của gia tộc Văn Nhân, chúng cháu hoàn toàn phục tùng sự lãnh đạo của bác".
"Đúng vậy, anh cả đức cao vọng trọng, là người thích hợp làm gia chủ. Sức khỏe lão gia không tốt. Đại ca phải chịu trách nhiệm gánh vác gia tộc. Anh là người đáng tin cậy của chúng tôi, cũng không thể trốn tránh trách nhiệm nếu không gia tộc sẽ rơi vào cảnh hỗn loạn. Người ngoài biết được sẽ chê cười chúng ta, nói gia tộc Văn Nhân chúng ta không có quy củ".
"Anh cả, không cần bỏ phiếu nữa. Mọi người đồng lòng bầu anh làm gia chủ. Nếu như người khác là gia chủ, chúng tôi không phục …"
-----------
Văn Nhân Đình lào gia đột nhiên mắc bệnh. Đám con cháu ngày thường bị sự uy nghiêm của ông trấn áp lập tức nhảy lên, giống như Tôn Ngộ Không chạy trốn khỏi năm ngón tay của Phật Tổ Như Lai. Đám người này lập tức coi trời bằng vung.
Bọn họ biết bản thân mình không đủ uy tín, danh tiếng không đủ, đương nhiên sẽ không lãng phí phiếu bầu lên người mình. Văn Nhân Không là con trưởng của gia tộc Văn Nhân, là con trai trưởng của Văn Nhân Đình. Đương nhiên ông ta chính là người quản lý gia sản khổng lồ của gia tộc Văn Nhân.
Thật ra nói Văn Nhân Mục Nguyệt cướp đoạt vị trí gia chủ của người trong gia tộc Văn Nhân, chính xác thì chỉ đoạt của Văn Nhân Không mà thôi. Gia chủ chỉ có một người, chẳng lẽ bất kỳ ai cũng có tư cách ngồi lên đó sao? Bạn đang đọc truyện được lấy tại
/1521
|