Tần Lạc không tự chủ được, liếm môi nói: "Em căng thẳng vì cái gì?"
"Không biết" Văn Nhân Mục Nguyệt nói, giọng nói ngọt ngào, dễ nghe. Nữ vương lạnh lùng kiêu ngạo đã bỏ hóa trang trở thành một cô gái bé nhỏ.
"Hì hì. Có lẽ em còn chưa quen nằm ngủ cùng với người khác" Tần Lạc tự cho mình là thông mình, trả lời nàng.
Văn Nhân Mục Nguyệt vẫn còn độc thân, thậm chí nàng còn không hiểu rõ ràng tình yêu là gì. Ngay khi mới trưởng thành đã được ông nội ủy thác trách nhiệm, trở thành gia chủ gia tộc Văn Nhân. Từ đó về sau cuộc sống của nàng chỉ có liên quan tới sự nghiệp, không có duyên với chuyện tình cảm.
Mặc dù hiện nay Văn Nhân Mục Nguyệt đang nắm trong tay một gia sản khổng lồ, nàng còn chưa có cả mối tình đầu, chỉ là một cô gái vẫn chưa biết chuyện tình cảm.
Đột nhiên trong lúc này một người đàn ông anh tuấn, rất nam tính nằm bên cạnh nàng, nằm song song trên giường với nàng. Sao nàng có thể không căng thẳng?
Thế nhưng Tần Lạc lập tức không cười nổi.
Vì Văn Nhân Mục Nguyệt trả lời rất khủng khiếp.
Nàng nói: "Nhất định anh rất quen".
Nhất định là thói quen của anh. Anh nhất định quen ngủ cùng với người khác. Anh nhất định quen ngủ cùng với rất nhiều người khác ... không phải là đánh vào mặt sao?
Tần Lạc cảm nhận được mặt mình bỏng rát!
"Người khác là người khác. Em là em" Tần Lạc cố chấp nói. Anh quen ngủ cùng người khác nhưng không cùng với em.
"Em và người khác thì có gì khác nhau?"
"Người khác thì quen còn em thì không".
"Anh muốn quen?"
"Còn em?"
Ánh mắt Văn Nhân Mục Nguyệt sáng quắc nhìn Tần Lạc. Tần Lạc cũng đáp trả.
"Anh từ bỏ".
"Đó là em nghĩ vậy"
"A?"
Đột nhiên đầu Tần Lạc tiến lại gần, khẽ ngậm lấy miệng anh đào của Văn Nhân Mục Nguyệt.
Mềm mại, trắng, hương vị ngọt ngào, sắc bên ...
Bỏi vì đầu lưỡi có ý đồ xông tới của Tần Lạc đã bị Văn Nhân Mục Nguyệt cắn phải.
Khi nhìn thấy vẻ mặt đau đớn, khóe miệng chảy máu của Tần Lạc, Văn Nhân Mục Nguyệt vội vàng ngồi dậy, nói: "Xin lỗi, em không cố ý".
Quả thật nàng không cố ý.
Đột nhiên bị Tần Lạc tập kích. Văn Nhân Mục Nguyệt thoáng ngây người. Đây không phải đạn Kẻ thù bắn ra, không phải đao của sát thủ mà là đầu lưỡi của đàn ông.
Nếu như là hai điều trước, phản ứng của nàng cực kỳ nhanh nhẹn.
Thế nhưng cuối cùng Văn Nhân Mục Nguyệt không chống lại được mỹ nam kế, nàng không biết nên đáp lại tình trạng vô cùng thân mật này như thế nào.
Là đẩy anh ấy ra hay là thuận theo, nghênh tiếp anh ấy ...
Theo tiềm thức, hai hàm răng của nàng khép lại vì vậy Tần Lạc bị thương.
Vốn Tần Lạc còn nghĩ mình bị Văn Nhân Mục Nguyệt từ chối. Tới khi nàng kinh hãi ngồi dậy giải thích với hắn rằng nàng không cố ý, trong sâu thẳm Tần Lạc xuất hiện một cảm giác, hắn chỉ muốn điên cuồng ôm nàng vào lòng, điên cuồng chà đạp nàng.
Sao cô ấy lại đáng yêu như vây?
Khi thấy Tần Lạc không nói không rằng, Văn Nhân Mục Nguyệt nghĩ hắn tức giận.
Nàng e dè nói: "Anh có đau không? Đẻ em gọi bác sĩ vào".
Vốn Văn Nhân Mục Nguyệt định nói cho bác sĩ vào bôi thuốc cho hắn nhưng chợt nghĩ ra Tần Lạc cùng là thầy thuốc nên nàng lại nói: "Hay anh tự bôi thuốc đi".
"Không việc gì. Không tiện bôi thuốc" Tần Lạc nói.
"Không tiện?" Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi lại. "Em có thể giúp anh bôi thuốc".
"Anh nói là ..." Tần Lạc ôm Văn Nhân Mục Nguyệt vào lòng, một lần nữa bịt kín miệng nàng.
Bôi thuốc, không tiện hôn môi.
Hôn cho tới khi nghe thấy hơi thở Văn Nhân Mục Nguyệt dồn dập, làn da đỏ ửng, Tần Lạc mới không đành lòng buông nàng ra.
Văn Nhân Mục Nguyệt thở hổn hển, giống như mới chạy mười km vậy.
Tần Lạc cũng hơi mệt, nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt vẻ căng thẳng.
Mặc kệ.
Nếu đã chạy tới bước này thì chỉ còn cách dũng cảm đối mặt với tất cả.
Hai năm trước hắn đã từng từ chối Văn Nhân Mục Nguyệt.
Khi trải qua sự kiện tẩy trừ hôm nay, nhìn nàng bị vây công, nhìn nàng bị chính người nhà của mình bài xích, xua đuổi, nhìn vẻ đau thương, mệt mỏi của nàng, nhìn vẻ mệt mỏi không nói nên lời của nàng, trải tim Tần Lạc đau như dao cắt.
Không phải Tần Lạc trong nháy mắt bị vẻ xinh đẹp của Văn Nhân Mục Nguyệt hấp dẫn mà là tình cảm nảy sinh một cách tự nhiên.
Hắn muốn ôm nàng, muốn thân mật với nàng, muốn nàng dựa vào mình ... đương nhiên bạn cũng có thể nói đó là cớ của đàn ông.
Là ai nói nhỉ? Không nên coi thường đàn ông bởi vì đàn ông khi yêu đương vụng trộm thì chỉ số thông mình gần bằng Einstein. Không nên coi thường phụ nữ vì phụ nữ khi bắt gian thì chỉ số thông mình ngang bằng Holmes.
/1521
|