Nếu như bạn quan tâm tới một người, bạn luôn cảm thấy bản thân mình không tốt, tướng mạo không đủ xinh đẹp, da không đủ trắng, ngực không đầy đặn, mặc quần áo không đẹp, nấu ăn không ngon, trên giường không đủ kích thích ...
Vương Cửu Cửu chính là một người như vậy. Trong mắt người khác nàng là một đại mỹ nữ, so với những Đại minh tinh được người ta theo đuổi còn đẹp hơn nhiều lần. Cho dù đi tới nơi nào đi nữa, nàng đều có thể nhìn thấy những ánh mắt kinh ngạc của người ta nhìn mình. Trong khi đó khi đứng trước mặt Tần Lạc, thái độ của nàng vô cùng dè dặt.
Quả thật khoảng thời gian này da nàng hơi đen. Đây chính là tâm bệnh của Vương Cửu Cửu.
Vốn Vương Cửu Cửu nghĩ sau khi đợt huấn luyện này chấm dứt, nàng sẽ tới thẩm mỹ viện sửa sang lại sắc đẹp, đợi khi da mình trắng hơn nàng mới quay về gặp Tần Lạc. Không ngờ Tần Lạc đã gọi điện thoại kêu nàng quay về.
Nhìn vẻ đáng thương của Vương Cửu Cửu, Tần Lạc thật sự dở khóc dở cười.
Hắn còn đang định khen nàng thì nàng lại bảo hắn không được ghét bỏ nàng.
Phụ nữ là như vậy, ghét bỏ cũng phải
"Đồ ngốc" Tần Lạc âu yếm bóp mũi nàng nói: "Sao anh có thể ghét bỏ em? Anh chỉ sợ em càng ngày càng đẹp, anh đi với em sẽ không xứng. Anh dám cá với em mười tệ. Trong số những người đang đứng đây nhất định có người mắng anh là "hoa nhài cắm bải phân trâu".
"Hì hì, vậy là tốt rồi, chỉ có thể là anh không xứng với em. Không thể có chuyện em không xứng với anh" Cuối cùng Vương Cửu Cửu cũng yên lòng. "Nhưng quả thật em hơi đen".
"Không phải đen" Tần Lạc lắc đầu. "Trước kia khi em đi học quả thật da em rất trắng, thế nhưng bây giờ phải nói là da rám nắng khỏe mạnh. Không phải em thích đọc tạp chí sao? Những ngôi sao nữ quốc tế có làn da "gợi cảm" như em không? Còn cả Cổ Thiên Nhạc, vốn da anh ta cũng rất trắng sau khi anh ta đi phơi nắng mới có làn da như vậy".
Sau khi được Tần Lạc an ủi, tâm trạng Vương Cửu Cửu lập tức trở nên vui vẻ, chút lo lắng cuối cũng cùng biến mất. Nàng cười khúc khích nói: "Anh cũng biết Cổ Thiên Nhạc hả?"
"Ừ, anh thấy anh ta trên báo" Tần Lạc nói. "Tóm lại em không nên dùng ánh mắt của người già mà nhìn bản thân. Theo anh thì rất thời thượng".
Vương Cửu Cửu lui lại sau từng bước nhìn Tần Lạc khắp từ trên xuống dưới, sau đó cười châm biếm nói: "Thay bộ trường bào bằng bộ đồ thể thao cùng là thời thượng sao?"
"Ý anh là nội tâm" Tần Lạc nói. Hắn còn chưa nói cho nàng biết hắn còn mặc đi xem phim nữa.
"Được rồi. Hãy cho em thấy nội tâm thời thượng của anh đi" Vương Cửu Cửu nói.
"Vậy cũng không thể xem ở chổ này" Tần Lạc liếc nhìn bốn phía nói: "Chúng mình đi thôi. Anh hơi căng thẳng khi người khác cứ nhìn chúng mình chằm chằm".
"Anh mà căng thẳng?" Vương Cửu Cửu đi lên kẻo tay Tần Lạc, cười khúc khích nói: "Thế nhưng bây giờ anh cùng là một Đại minh tinh rồi. Được rồi, anh còn là tỷ phú. Nói cho anh biết, anh phải khao em vì "Thiếu niên y vương" đã bán vé vượt "Avatar". Em đã bỏ tiền mời toàn bộ bạn học của em đi xem phim đấy".
"Anh cứ nghĩ vì sao mình gặp kỳ tích, thì ra có nữ hiệp âm thầm hỗ trợ" Tần Lạc trêu chọc Vương Cửu Cửu. "Nói đi, em muốn cái gì?"
"Ừ" Vương Cửu Cửu suy nghĩ một chút rồi nói: "Muốn anh ở cùng với em nhiều hơn".
Tần Lạc thằm cay đắng.
Dáng người xinh đẹp, gia thế bất phàm, tính cách "phóng khoáng, bản chất hiền lành. Một cô gái như nàng, nếu như một người đàn ông tìm được nhất định khi ngậm trong miệng sợ tan mất, bế trên tay chỉ sợ ngã, cẩn thận che chở, ước gì hai mươi bốn tiếng một ngày đều được ờ bên cạnh nàng.
Thế nhưng nàng lại có sự lựa chọn của chính mình.
Vi để bảo vệ tình cảm của mình, nàng tình nguyện từ bỏ Yến Kinh quen thuộc, bỏ qua gia đình, người thân, bạn bè, một mình đi tới một Dương Thành lạ nước lạ cái. Một người gánh nhiều trách nhiệm nhưng chỉ có yêu cầu duy nhất là hắn phải ở bên nàng nhiều hơn.
"Được" Tần Lạc ôm Vương Cửu Cửu, hắn chỉ hận không thể nhào nặn để nàng tiến vào trong người hắn. Bạn đang đọc truyện tại
/1521
|