Quan hệ giữa hai nhà Tần, Bạch với Văn Nhân gia tộc rất là vi diệu, thời kỳ hòa bình vừa là địch mà cũng là bạn. Thời gian chiến tranh bởi vì lợi ích mà cùng như vậy nhưng đương nhiên cuối cùng nhất bọn hắn cùng chỉ có thể trỡ thành địch nhân.
Từ lần trước, sau vụ Văn Nhân gia và Bạch gia hùn vốn bị Tần gia lừa bịp quan hệ giữa Tần Tung Hoành và Bạch Phá Cục một lần nữa trở nên vô cùng khẩn trương.
Tần Tung Hoành chưa bao giờ tới Đồng Tước đài của Bạch Phá Cục và Bạch Phá Cục cũng không biết tới Thiên Ba phủ của Tần Tung Hoành. Song phương không động thủ nhưng đám tiểu đệ dưới cờ thì lại phất cờ hò reo, đánh nhau bằng nước bọt không ít trận.
Không nghĩ tới thời thế thay đổi bất ngờ, hai nhà vốn là đối thù một mất một còn nay không tranh đấu nữa mà ngược lại liên kết chuẩn bị nã pháo vào Văn Nhân gia tộc.
Không có biện pháp, ai bảo Văn Nhân Đình lão gia tử bị bệnh. Văn Nhân trong gia tộc xảy ra nội loạn cho người khác thơi cơ lợi dụng?
Thời gian gần đây, Tần gia và Bạch gia liên hệ đặc biệt chặt chẽ. Tám giờ tối chính là thời khắc sinh ý tốt nhất của Đồng Tước đài.
Một chiếc Mercedes chậm rãi từ cửa chính chạy vào nhưng không tiến vào Tiền viện đèn đuốc sáng trưng mà lại quẹo vào phía hậu viện im ắng tối đen.
Chiếc xe chạy đến dưới một tán cây rậm rạp phía trước một cái tiểu lâu hai tầng thì ngừng lại, bên trong nhà có một lão nhân lưng hơi còng chạy ra muốn mỡ cửa xe thì cửa xe lại tự mỡ ra rồi Tần Tung Hoành mặc âu phục màu đen từ trong xe đi ra nắm tay lão nhân hỏi : "Đại thiếu gia nhà ông đâu rồi?".
Đang khi nói chuyện thì thấy Bạch Phá Cục từ trong phòng đi ra vừa cười vừa nói: "Tôi đang chờ ông đến uống rượu".
"Tôi không khách khí đâu". Tần Tung Hoành vừa cười vừa nói: "Đêm đẹp như vậy nếu không có rượu chẳng phải đáng tiếc sao?"
"Có rượu, không sợ thiếu". Bạch Phá Cục hào sảng nói: "Nhưng Tần thiếu gia đừng đầu hàng sớm quá đó nha".
"Vậy hôm nay cùng với Bạch huynh không say không về, xem ai có thê kiên trì đến cùng". Tần Tung Hoành vừa cười vừa nói. Hắn biết rõ hiện tại song phương còn có chút thăm dò nhau nên dứt khoát mượn chuyện rượu nói ra. Hắn sẽ không lâm trận đào thoát và cũng hi vọng Bạch Phá Cục có thể làm được như vậy.
Sau khi đi vào thư phòng của Bạch Phá Cục thì quả nhiên thấy mấy cái tủ tủ lớn, bên trong bày rất nhiều loại rượu màu sắc đa dạng đến từ các nơi trên thế giới làm cho người ta hoa mắt.
"Rượu hồng hay là trắng đây?" Bạch Phá Cục đứng trước tủ rượu hỏi .
"Hồng đi". Tần Tung Hoành nói.
"Được, tôi còn hai bình rượu nho 85 năm. Hôm nay chúng ta một người một bình". Bạch Phá Cục vừa cười vừa nói rồi thuận tay lấy ra hai bình rượu đỏ, dùng đồ mỏ ra trước một bình sau đó rót non nửa cái chén trước mặt Tần Tung Hoành.
Bản thân hắn cũng rót non nửa chén mình rồi đặt ở trong lòng bàn tay nhẹ nhàng xoay xoay.
Tuy nói muốn đấu rượu nhưng kiểu uống của bọn họ lại phi thương ưu nhã.
"Bạch thiếu gia có nghe nói chuyện gì gần đây không?" Tần Tung Hoành hỏi.
"Chuyện của Lệ Khuynh Thành hả?" Bạch Phá Cục vừa cười vừa nói.
"Đúng vậy".
"Thật đáng tiếc. Đây là nữ nhân rất có năng lực". Bạch Phá Cục nói: "Bất quá, cái này không ảnh hưởng đến đại cục".
/1521
|