"Tôi nghĩ tới thì sẽ làm được." Tần Lạc trả lời.
Đáp án rất chân thật thành khẩn. Hắn nghĩ tới phải cứu Long Vương, sau đó dẫn hắn thoát khỏi công kích quyền đầu của hoàng đế, vì thế liền làm được. Cho tới bây giờ hắn cũng không rõ vì sao lại như vậy, chỉ cảm thấy khi nguy hiểm ập tới tốc độ phản ứng của thân thể mình đột nhiên nhanh hơn, mà công kích của đối thủ lại biến thành thong thả.
Không biết đây là vấn đề nhãn lực hay là vấn đề khai phá não vực, Tần Lạc cũng không có thời gian đi tìm bác sĩ xem giúp mình, cũng lo lắng mình sẽ trở thành chuột bạch bị người ta nghiên cứu. Vì thế, đáp án này vẫn rất mơ hồ.
Nhưng, những lời này lọt vào tai hoàng đến thì chính là tự tin, chính là cuồng vọng, chính là bá đạo, chính là không để hoàng đế hắn vào mắt. Bởi vì hắn thường xuyên dùng những lời như vậy để trả lời người khác. Cho nên, đột nhiên có người trả lời mình như vậy, khiến trong lòng hắn ngập tràn phẫn nộ.
Từng sợi tóc đỏ của hắn dựng lên, giống như là vung cơ xí chiến đấu.
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Tần Lạc, nói: "Từ giờ trở đi, người là đối thủ của ta."
Phó Phong Tuyết thoát lực ngã sấp xuống, Long Vương không còn sức chống cự, với hắn mà nói đã mất đi lạc thú chiến đấu. Giết chết bọn họ cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Mà Tần Lạc liên tục vài lần tránh né công kích của công kích, khiến một quyền tất sát của hắn thất bại thì đã khơi dậy tính tích cực của hắn cực lớn.
"Từ rất lâu rồi, ngươi chính là kẻ địch của ta." Tần Lạc nói. Khi quỷ ảnh ám sát thất bại lần đầu tiên, biết hắn là một trong những bát đại chiến tướng của Hoàng Đế, hắn đã coi Hoàng Đế là kẻ địch rồi. Lúc đó, hắn và Hoàng Đế chưa gặp mặt, cũng chưa phát sinh xung đột trực tiếp. Nhưng Tần Lạc hiểu rất rõ, đây là kẻ địch trong số mệnh của mình.
"Ngươi tới tấn công ta đi." Hoàng Đế nói.
Hắn đã cảm nhận được năng lực tránh né thiên hạ của Tần Lạc, nếu hắn lại có năng lực công kích hơn tầm thường, nếu hắn cường đại như Phó Phong Tuyết và Long Vương, trận chiến đấu này lại càng thú vị. Không thể không nói, thằng ôn này trời sinh đã có khuynh hướng tự ngược.
"Ngươi nghĩ hay lắm." Tần Lạc nói.
Luận tới bản lĩnh đơn đả độc đấu, hắn thúc ngựa cũng không đuổi kịp Hoàng Đế. Ưu thế hiện tại của hắn là ở năng lực trốn tránh mạc danh kỳ diệu đó. Một khi đã như vậy, hắn sao có thể bỏ qua sở trường mà đánh bừa với người ta?
Tần Lạc cũng không phải là một tên ngu xuẩn, lại càng không mang cái mạng nhỏ của mình đi mạo hiểm.
"Vậy thì để ta tới." Hoàng Đế nói.
Quyền đầu của hắn đột nhiên phát lực, sau đó thân hình như tia chớp bắn ra, một quyền đập về phía đầu Tần Lạc.
Kình phong ùa vào mặt, thổi cho tóc Tần Lạc bay tán loạn, thổi cho da thịt ở phần mặt của hắn vặn vẹo. Thổi cho mắt mũi của hắn nghiêng đi, khó mà nhìn được vật.
Thuần tinh lực quyền.
Một quyền không có danh xưng xưng, là tinh lực của bản thân Hoàng Đế điên cuồng phóng thích ra. Nguồn truyện:
/1521
|