Đây là một văn phòng được bố trí khá xa hoa. Đây chính là căn phòng Văn Nhân Mục Nguyệt dùng để tiếp đãi những khách quý có thân phận cực cao nhưng số lượng cực ít.
Tần Dã Hồ ngồi thẳng tắp trên mặt ghế lim. Người già không thích ngồi trên mặt ghế quá mềm, như vậy cả người sẽ chìm xuống mang tới một cảm giác rất không thoải mái cho xương khớp.
Thư ký đi vào rót trà, ông ta cũng không uống, ông ta không tới uống trà.
Tần Lạc Thổ đứng ngay sau lưng ông ta, không ngồi, sắc mặt đau thương và cô đơn, không hiểu đang suy nghĩ gì nữa.
Tần Tung Hoành nhảy lầu chết là một sự đả kích rất khủng khiếp đối với ông ta.
Cạch...
Cánh cửa phòng khẽ kêu lên. Tần Lạc đẩy cửa đi vào.
"Xấu hỗ quá. Đã để hai vị chờ lâu" Tần Lạc áy náy nói. Hắn đi tới trước mặt Tần Dã Hồ nói: "Sau khi biết chuyện của Tần Tung Hoành tôi cực kỳ đau đớn. Xin lão gia và Tần bá bá hãy bảo trọng".
Nói tự nhiên, thật như thể khi Tần Tung Hoành nhảy lầu tự sát hắn không có mặt ở hiện trường.
"Cám ơn" Tần Dã Hồ trầm giọng nói. "Người chết không thể sống lại. Người còn sống phải tiếp tục sống".
"Đúng vậy" Tần Lạc gật đầu nói. "Lão gia là người trí tuệ, có thể nghĩ được như vậy là rất tốt. Bác Tần, mời bác cũng ngồi xuống. Bác là trưởng bối. Bác không ngồi, tôi nào dám ngồi?"
Tần Lạc Thổ không nói nhiều, ông ta kéo ghế ngồi sau lưng cha mình.
Ông ta biết chính Tần Lạc dẫn người tới bức chết Tần Tung Hoành. Mối hận trong lòng không phải là giả. Nói một cách chính xác ông ta chỉ hận không thể xông lên cắn chết tươi, ăn tươi nuốt sống tiểu tử này.
Vấn đề là lúc này Tần gia đang đứng trên bờ vực sinh tử tồn vong, ông ta không thể vì nhỏ mất lớn. Chính vì vậy dù ông ta cực kỳ thù hận Tần Lạc nhưng chỉ biết kiên cường đè nén lòng mình.
Ông ta tuyệt đối không thể động thủ với Tần Lạc, cũng không có nghĩa là ông ta muốn nói chuyện với hắn.
Tần Lạc kéo ghế ngồi trước mặt Tần Dã Hồ, nói: "Lão gia cùng bác tới tìm tôi khiến tôi quả thật khá bất ngờ".
"Sợ rằng nha đầu Văn Nhân kia đã sớm đoán ra rồi" Tần Dã Hồ nói.
/1521
|