Làm sao bây giờ? Tần Lạc cũng không biết làm sao bây giờ?
Tự Tần Lạc cũng cảm giác được rõ ràng, tình cảm hắn và Văn Nhân Mục Nguyệt càng ngày càng khó khống chế.
Có nhiều thứ, không phải cứ che dấu là có thể làm bộ cái gì cũng không có xảy ra. Kiếm nén càng lâu càng mãnh liệt, phản đạn cũng càng cao càng mạnh.
Hiển nhiên, Văn Nhân Mục Nguyệt cũng ý thức được vấn đề này. Cho nên, nàng hỏi Tần Lạc làm sao bây giờ.
Văn Nhân Mục Nguyệt trước kia kiên định quả cảm, thành thạo, cho dù gặp phải bất kỳ chuyện gì đều có thể giải quyết dễ dàng. Mặc dù lúc đồng thời gặp phải ông bị bệnh, trong gia tộc loạn, hai nhà Tần Bạch liên thủ tấn công cũng chưa từng kinh hoảng. Bây giờ, nàng lại lộ ra vẻ mặt mờ mịt đau thương này.
Tần Lạc nhìn mà đau lòng, nhưng lại không thể làm gì.
Hắn cũng đang ở trong cục, thì sao có thể gở rối?
Trăng thanh sao sáng, giói thổi hiu hiu.
Tần Lạc cùng Văn Nhân Mục Nguyệt sóng vai mà đứng, toàn tâm dung nhập vào bầu trời đêm mênh mông, trong không khí tốt đẹp nơi này. Bọn họ quên cả liên hợp thương hội, quên Bạch Phá Cục, quên đám người bốn phía dò xét, quên hết thảy... trong lòng của bọn họ chỉ có lẫn nhau.
Nàng biết hắn đứng bên cạnh, hắn cũng biết nàng đang ở cùng hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
/1521
|