Lôi Hổ tính cách nôn nóng, lão đại đang ở bên trong làm giải phẫu, hơn nữa hắn nhớ lại lần đi khám trước, cả một đám bác sỹ bệnh viện không quân và Tổng cục hậu cần gì đó nhìn thấy lão đại đều lắc đầu thở dài nói không thể làm giải phẫu được, cái này khiến hắn không thể không khẩn trương.
Tuy Tần Lạc danh khí rất lớn, hắn cũng rất tin tưởng Tần Lạc nhưng việc trị bệnh cứu người này luôn luôn tồn tại xác suất vạn nhất gì đó. Chỉ cần hơi có chút sai lầm thì tổn thất khó có thề bù đắp được.
"Lôi Tử, mày đừng đi vòng vo nữa. Làm đầu tao choáng rồi đây này. Phòng giải phẫu còn đóng kín cửa, mày có chạy đến cửa ra vào cũng đâu có thể nhìn được cái gì?". Gã chiến hữu của Lôi Hổ là Thanh Oa không kiên nhẫn nói: "Theo tao thì vẫn nên im lặng ngồi chờ một lát. Lão đại cát nhân thiên tướng, trên chiến trường đều có thể đem mệnh nhặt về, cái tiểu phẫu này có gì ghê ghớm đâu chứ?"
"Được rồi. Nếu lão đại cứ như vậy mà nghẻo đi thì đã không phải là lão đại của chúng ta rồi". Một gã chiến hữu khác là Tà Nguyệt cũng lên tiếng phụ họa nói: "Cái lần chiến đấu thứ nhất đó lão đại không phải là đi phía trước sao? Cái đó lần rút lui thứ nhất đó lão đại không phải ở lại cuối cùng yểm hộ sao? Hắn có lúc nào gặp chuyện không may đâu? Chính là lần đó, lão đại bị đám Hầu tử kia vây khốn mà cũng không mất đi một cái lông chân?"
"Tao ngồi không yên". Lôi Hổ buồn bực hờn dỗi nói: "Bọn mày không lo lắng cho lão đại sao, tao đang lo lắng đây này. Bọn mày muốn ngồi yên là việc của bọn mày, tao đi lại là việc của tao?"
"Ai, mày nói như vậy làm tao rất không vui đấy". Thanh Oa nhảy dựng lên mắng: "Sao lại nói "bọn mày không quan tâm đến lão đại" hả? Sao bọn tao lại không lo lắng cho lão đại chứ? Cứ lo lắng là nhất định phải biểu hiện ở trên mặt như mày sao?"
"Được rồi. Lôi Tử, mày đừng có như con chó điên cắn loạn nữa. Tao nói cho mày biết, bọn tao lo lắng cho lão đại không kém gì mày, mày còn dám nói như vậy nữa tao không khách khí đâu".
"Không khách khí thì thế nào?" Lôi Hổ cố nói.
"Không khách khí thì tao đánh mày".
"Đến đi".
"Đến đi".
"Ai sợ ai hả?"
"Đến đây đi".
"Được rồi, được rồi". Thanh Oa thấy Lôi Hổ và Tà Nguyệt có vẻ thật sự muốn đánh nhau thì không thể không đứng ra hoà giải: "Tôi biết rõ các cậu đều khẩn trương, tôi cũng vậy. Lôi Tử có bao nhiêu cân lượng, Tà Nguyệt cũng hiểu mà. Tà Nguyệt có bao nhiêu chiêu thức, Lôi Tử cũng không xa lạ gì. Nếu là đang ở trong đội, các cậu muốn đánh như thế nào, đánh đến ba ngày ba đêm tôi cũng sẽ không thèm để ý nhưng bây giờ đang ở địa bàn người khác. Bọn Tần bác sĩ đang ở bên trong làm giải phẫu cho lão đại. Nếu gây náo động thì sẽ ảnh hưởng tới việc giải phẫu đấy?"
Lôi Tử và Tà Nguyệt cũng không thật sự muốn đánh nhau, bọn hắn bình thường đấu võ mồm đã quen do chỉ dùng phương pháp này mới giải toả được áp lực trong lòng.
Thấy Thanh Oa khuyên can như vậy bọn hắn tự nhiên không thề nào tiếp tục đánh nữa. Hai người hung hăng trừng mắt nhìn nhau sau đó đều thở phì phì ngồi xuống.
Đúng lúc này, đèn Phòng giải phẫu thoáng cái biến thành màu xanh lá cây.
Két
Cánh cử Phòng giải phẫu mö ra, một bác sỹ mặc áo khoác trắng đi ra.
"Rầm Ào Ào"
Lôi Hổ, Thanh Oa cùng Tà Nguyệt ba người thoáng cái lao tới, Lôi Hổ lớn giọng gấp gáp hồ: "Bác sĩ. Lão đại của chúng ta thế nào rồi?"
"Ai". Vương Đào lắc đầu, không có trả lời. Bạn đang đọc truyện tại
/1521
|