Mái tóc cắt ngắn mạnh khỏe, làn da ngăm ngăm bánh mì. Gương mặt xinh đẹp, hai mắt sáng, nhanh nhẹn. Một chiếc T-shirt bó sát người màu trắng, quần trắng. Trên cô tay là chiếc đồng hồ Dior cũng màu trắng. Đây là vật trang sức duy nhất trên người nàng.
Một đôi giày vải màu trắng. Đi từ Dương Thành tới Yến Kinh vẫn không dính một hạt bụi. Bước đi hấp tấp giống hệt như tính cách dám yêu dám hận của nàng.
Nếu như sau lưng nàng đeo một ba lô nhãn hiệu Nike, trông nàng không khác gì một người đi du lịch hoặc người làm nghề tự do. Cho dù ai đó nhìn thấy nàng cũng tuyệt đối không nghĩ nàng chính là tiểu công chúa của đất nước phương đông rộng lớn kia. Không một ai nhìn thấy hàng chữ "Hào môn thế gia" hay "Hồng tam đại" vân vân...
Nàng vẫn giữ một phong cách rất giản đơn.
Máy bay của Vương Cửu Cửu hạ xuống sân bay Tokyo lúc 5 giờ 15 phút tức muộn hơn so với Lệ Khuynh Thành gần 1 tiếng.
Cũng giống như Lệ Khuynh Thành ngay khi Vương Cửu Cửu mới ra tới cửa xuất nhập cảnh. Quả Vương đã đứng đón ở đó.
"Vương tiểu thư, chào mừng tới Tokyo" Quả Vương cười nói dáng vẻ vô cùng nho nhã lễ độ. Sau khi nghênh đón Lệ Khuynh Thành Quả Vương đã hiểu bản thân mình cần phải ứng xử thế nào khi tiếp xúc với những người phụ nữ này.
"Chị Mục Nguyệt đâu?" Vương Cửu Cửu cười hỏi.
Vương Cửu Cửu cũng biết Quả Vương, một trong những phụ tá đắc lực của Văn Nhân Mục Nguyệt. Lần trước bọn họ còn họp tác chống lại sự thôn tính của hai nhà Tần Bạch, dẫn tới tình hữu nghị thân thiết.
Vương Cửu Cửu không bắt ngờ khi thấy Quả Vương ở Yến Kinh, nàng không kinh ngạc khi thấy anh ta ra sân bay đón mình. Vương gia không như những gia tộc bình thường. Không chuyện gì ở đất nước này có thể che dấu bọn họ được.
Bọn họ muốn biết hành tung của Văn Nhân Mục Nguỵệt, chỉ cần một cú điện thoại. Hơn nữa một nhân vật như Văn Nhân Mục Nguyệt rời khỏi Yến Kinh bay tới Tokyo, không một ai gọi điện thoại thông báo cho nàng biết sao?
Nếu như chính nàng là người đầu tiên tới Nhật Bản, nàng cũng đóng vai một chủ nhà hoàn hảo.
"Tiểu thư đang trong thành phố, cử tôi tới sân bay đón cô" Quả Vương nói. Anh ta thầm nghĩ: cô gái này không chỉ có gương mặt và dáng người hoàn hảo mà trí thông minh cũng tuyệt đối không thể coi thường. Có rất nhiều chuyện không cần nói ra, cô ấy cũng hiểu ngay.
"Vậy làm phiền rồi" Vương Cửu Cửu nói.
"Không phiền toái. Đây chính là vinh hạnh của chúng tôi" Quả Vương vội vàng khách sáo nói. Cô gái này thoạt nhìn hòa ái, thân thiết nhưng tuyệt đối không thể chọc vào. Người có tiền đã đáng sợ nhưng người có quyền còn đáng sợ hơn. "Thế nhưng Vương tiểu thư, có một chuyện tôi phải nói với cô một tiếng".
/1521
|