Một chiếc xe Benz màu đen từ từ dừng ở cửa tiểu viện, Bạch Phá Cục mặc tây trang màu đen, vẻ mặt trang nghiêm túc mục bưng một cái hộp màu đen xuống xe.
Lần này, hắn không tự mình mở cỗ xe Hummer cực kỳ phong cách kia, mà cùng những nhân sĩ thành công khác ngồi ở sau buồng xe Benz.
Cửa viện mở rộng, một lão nhân mặc áo lông dê đau đớn đứng ở đàng kia. Ánh mắt đục ngầu nhìn chằm chằm cái hộp trong tay Bạch Phá Cục, cơ thể run nhẹ.
Một lão nhân cũng già nua đứng ở phía sau lão, dùng thân thể của chính mình bảo vệ để tránh lão ngã xuống.
Bạch Phá Cục xuống xe, xe Benz liền quay đầu rời đi.
Bạch Phá Cục ôm cái hộp đi tới trước mặt lão nhân, nhẹ giọng kêu: "Ông. Cháu đưa nó về rồi đây".
Lão nhân vươn tay ra vuốt ve mặt ngoài bóng loáng của cái hộp, giống như là đang vuốt ve làn da con cháu hậu bối mình.
Thương tiếc, cưng chiều, ưu sầu, khó có thể tự kiềm chế.
"Ông". Giọng Bạch Phá Cục khàn khàn khuyên nhủ. "Đây là lựa chọn của nó. Nó là đàn ông Bạch gia chúng ta, nó không khiến ông mất mặt".
"Phải mà. Nó không khiến ta mất mặt". Hốc mắt lão nhân đỏ lên nói. "Đưa vào đi thôi. Đặt ở Phật đường, nó cũng nên nghỉ ngơi một chút".
Bạch Phá Cục bưng cái hộp đi tới, đi vào Phật đường ở hậu viện.
Hắn đặt cái hộp ở trên chủ vị Phật đường, phía dưới vị trí Bồ Tát, sau đó, quỳ gối trên bồ đoàn dập đầu quy củ.
Lão nhân cũng tiến vào, tìm cái ghế ở góc tường ngồi xuống.
Tầm mắt của lão đặt ở trên cái hộp trên bàn thờ, giọng khàn khàn đầy tang thương nói: "Khi còn bé, hai anh em các cháu cứ thích đánh nhau. Ông nói, đánh đi đánh đi, nếu muốn đánh, vậy thì đánh cả đời".
"Khi đó, ông là vì Bạch gia mà nghĩ vậy. Đều nói anh em đồng lòng, đủ lực chặt sắt. Nhưng mà, nếu một người quá hiển hách, nhất cử nhất động đều bị người ta quan sát, theo dõi, như vậy, rất nhiều chuyện sẽ rất khó thi triển được".
"Cho nên, ông bảo cháu đứng ở trước đài thu hút ánh mắt. Để Tàn Phổ nấp ở phía sau làm mấy chuyện cháu không thể làm cũng làm không được, Tàn Phổ đã từng hỏi ông, tại sao là nó làm bóng mà không phải là cháu. Ông biết, trong lòng nó cũng oan uổng. Ông nói với nó, ông bảo cháu trở thành cái bóng, là vì cháu thông minh. Cháu thông minh hơn anh cháu".
" Phá Cục, Tàn Phổ quả thật thông minh hơn cháu. Thông minh của cháu là ở mưu lược, thông minh của nó là ở thi hành. Một người có lực thi hành cường đại, thật ra càng thích hợp đứng ở vị trí cháu bây giờ hơn, nhưng mà, ông vẫn quy định sẵn kiểu người của nó".
Lão nhân vẻ mặt bình tĩnh nói, giống như là đang nói một chuyện cũ bi thương không quan hệ tới mình.
" Nếu phải tìm một lý do, lý do này rất đơn giản, con trai trưởng làm lớn. Cháu là con trưởng, phần gia nghiệp này lý nên do cháu thừa kế".
"Về sau, Tàn Phổ thích ứng mẫu người của nó, không bao giờ hỏi ông vấn đề như vậy nữa. Hai anh em các cháu càng đấu càng lợi hại, cứ thế nước lửa không tan ra, ông biết đây là chiến lược cần, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu. Có điều, vì Bạch gia, hy sinh như vậy ông có thể chấp nhận".
"Để cháu giả bộ giết chết Tàn Phổ, điều này có lợi với chúng ta, cho chúng ta tranh thủ được thời gian quý giá, cũng cho chúng ta cơ hội ăn sạch nửa Tần gia. Nhưng mà, điều này cũng mang đến tai nạn cho Bạch gia chúng ta. Cháu cùng Tàn Phổ đều là diễn viên giỏi, nhưng ông lại không phải là một đạo diễn giỏi. Ông thế nào cũng thật không ngờ kết cục chúng ta sẽ là như vậy".
"Ông cống hiến cả đời vì Bạch gia, nhưng ông chưa từng nghĩ tới kính dâng cháu mình, ông không hối hận an bài như vậy. Nhưng mà, nếu lại có một lần cơ hội nữa, ông nhất định cho Tàn Phổ một cơ hội sống".
Hốc mắt khô quắt của lão nhân chảy ra nước mắt, đây là lần đầu tiên trong mấy chục năm qua.
Giọng lão nghẹn ngào, trầm giọng nói: "Còn sống là phúc rồi".
Bạch Phá Cục xoay người lại, dập mạnh đầu về phía lão nhân, tự trách nói: "Ông, thật xin lỗi. Cháu không có cách gì khiến Tàn Phổ sống lại, nhưng cháu sẽ không để cho nó chết vô ích".
Mặc dù quyền phân phối giải dược cuối cùng bị quốc gia lấy đi, nhưng mà, hiệu quả và lợi ích kinh tế cuối cùng vẫn gián tiếp tính tới trên tài khoản chung nhiều nhà mà Văn Nhân Mục Nguyệt cung cấp.
Nói cách khác, quyền thu vào trên thực tế vẫn bị đại cổ đông Tần Lạc lấy đi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
/1521
|